Trang chủ / Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng

Đọc sách Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng

Review sách Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng. Tải sách Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng PDF/EPUB/AZW3

Dưới đây là nội dung cuốn Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng. Hãy mua cuốn Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng trên Shopee để ủng hộ tác giả.

Nhiều người luôn cho rằng, bản thân mình không thể nào kiên trì được nữa, hoặc bản thân họ không đủ tự giác, và kỷ luật. Còn tôi cho rằng, đó là vì họ chưa thật sự hiểu rõ vấn đề.

Ví dụ như nhiều người đều cho rằng, học hành là vất vả, khởi nghiệp là gian nan, cố gắng là mệt mỏi. Nhưng theo những gì tôi biết thì hoàn toàn ngược lại. Cứ mỗi khi học hành mệt mỏi, tôi sẽ tự nhắc nhở mình rằng: Nếu mày không khổ luyện thì sẽ phải sống khổ sở thôi.

Khi bạn không đủ hiểu biết, gặp được một thằng đàn ông tồi lại cứ nghĩ là chân ái, cuối cùng lãng phí thanh xuân, hao tổn tinh thần. Có khổ không?

Khi bạn học hành không đủ, cơ hội đến chỉ biết trân trân đứng nhìn nó dần tuột khỏi tầm tay. Có khổ không?

Khi bạn chưa từng vì học hành cẩn thận, chưa từng tưởng thành, gặp phải vấn đề gì đó không tự giải quyết cũng chẳng thể tự nhờ cậy được ai, kêu trời trời không nghe, than đất đất không thấu. Có khổ không?

Khi bạn chứng kiến những người bạn xung quanh mình sống sung túc, cuộc đời luôn tràn đầy hy vọng, trong khi đó chỉ có mỗi mình sống nửa đời người mà chưa làm được tích sự gì. Có khổ không?

Sách hay khuyên đọc

Khi cha mẹ người khác đang được hưởng tuổi già, con cái thì đều đã không lớn, thành đạt, còn bạn… bố mẹ thì không thể phụng dưỡng, con cái không thể nuôi nấng. Bạn không thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của họ. Lúc thấy người ta có đời sống cao như vậy, có khổ không?

Vậy nên tôi vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình mỗi ngày rằng: Chỉ cần hôm nay tôi sống tự giác và kỷ luật hơn một chút, cố gắng hơn một chút thì nhất định sẽ không phải trải qua những nỗi khổ ấy. Ngược lại tôi sẽ có được niềm vui sướng vô tận mà cuộc sống này mang lại.

Học hành khiến cho người ta mở mang tầm nhìn, còn kỷ luật lại khiến cho người ta trở nên cao quý, và nho nhã.

Khi bản thân mình đủ mạnh mẽ, đủ thành công thì những người xung quanh tự nhiên sẽ được tiếp nhận nguồn năng lượng tích cực ấy. Nó sẽ khiến cho những người tiếp xúc với mình được tiếp thêm động lực, để từ đó, khơi dậy những suy nghĩ và mong muốn thay đổi tích cực sâu bên trong họ. Và khi bản thân họ đã muốn thay đổi thì mọi thứ sẽ cứ tự nhiên mà đến.

Một là biết rõ năng lực của bản thân, nguyện sẽ dốc hết sức để thực hiện những nguyện vọng đó, luôn phấn đấu học hành để trang bị kiến thức đầy đủ, cố gắng để xây dựng sự nghiệp vững chắc; không ngừng bồi dưỡng, nâng cao năng lực bản thân; cố gắng để đạt được những điều mình muốn. Bởi vì họ thật sự có khả năng, có năng lực đến cuối cùng họ sẽ đạt được những gì mình mong muốn.

Còn một kiểu người biết rõ mình chỉ là một người bình thường nên chấp nhận sự thật rằng, khả năng của mình cũng chỉ có vậy. Chính vì thế họ sẽ thẳng tay dập tắt những ham muốn nằm ngoài tầm với.

Trong cuộc sống, hai kiểu người này đều là kiểu người thông minh!

Đừng Vội Nghi Ngờ Bản Thân, Hãy Nỗ Lực Hơn Nữa

Bạn biết đấy, khi bắt đầu đặt chân vào ngưỡng cửa của sự trưởng thành, việc bỗng dưng một ngày cảm thấy chán nản và lạc lối là điều rất đỗi bình thường. Tôi đã trải qua những ngày buồn cười như thế đấy. Những ngày mà tôi vô cớ khóc, vô cớ buồn rầu.

Những ngày tôi như con mèo lười nằm dài trong căn nhà trọ chật hẹp, chẳng có cửa sổ và chán nản một cách vô cớ. Đôi lúc, tôi bỗng dưng cảm thấy trống rỗng và không còn động lực, tự ngồi suy nghĩ vẩn vơ để rồi bỗng cảm thấy mình thật vô dụng và thảm hại. Và rồi, tôi nhận ra rằng bản thân mình chưa từng có một thành công nào đáng kể trong cuộc sống cả. Thế là tôi lại ngồi và tiếc nuối, tiếc cho những gì mà mình bỏ lỡ, tiếc cho những ước mơ, hoài bão thật đẹp mà tôi chưa bao giờ có cơ hội làm, tiếc cho bản thân mình của những ngày đã qua.

Tôi đã từng khá hài lòng với cuộc sống của bản thân cho đến khi tôi nhìn quanh và nhận thấy rằng, người trẻ bây giờ sống thật khác. Họ đi mọi nơi họ muốn, làm những điều mà họ thích. Trong khi bạn bè đi du lịch khắp nơi, tình nguyện ở những nơi xa xôi hay đi làm thêm để kiếm tiền thì tôi vẫn chỉ biết đến học. Ngày ngày sống trong căn phòng chỉ có một chút ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ đến ngạc nhiên.

Khi còn nhỏ, tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống tự lập sẽ thật rực rỡ. Sẽ chẳng ai bảo tôi phải làm gì hay đi đâu, tôi sẽ tự do làm điều mình thích. Tôi sẽ tham gia các câu lạc bộ, đi tình nguyện và du lịch thật nhiều nơi, hay về muộn mà chẳng ai cằn nhằn. Những ngày buồn bã, tôi sẽ ngồi ở ban công, ngắm nhìn thành phố bên dưới và để gió cuốn trôi nỗi buồn đi thật xa.

Nhưng…

Chẳng có gì xảy ra cả. Chỉ có những ngày ngột ngạt vì deadline bài tâp, vì lịch thi triền miên. Chẳng có thành phố rực rỡ, muôn màu mà thay vào đó là những con ngõ tối tăm, chật hẹp và dài đến bất tận. Những bức xúc, mâu thuẫn với người bạn cùng phòng khiến tôi đôi lúc muốn phát điên. Chẳng có những câu lạc bộ hay những buổi tình nguyện mà tôi hằng mơ ước. Tất cả chỉ như một giấc mơ đêm hè bị những xô bồ, ngột ngạt nơi thành phố bóp nghẹt.

Chính những điều ấy tạo nên một tôi của ngày hôm nay, một tôi cáu kỉnh và già nua. Một tôi dễ gắt gỏng và nổi cáu với mọi thứ. Có những khi tôi chỉ muốn để nỗi buồn nhấn chìm bản thân mình. Tôi cảm thấy rằng cuộc sống của tất cả mọi người xung quanh đều thật rực rỡ và đáng mơ ước trừ tôi. Tôi thậm chí còn ghen tị với chính mình của những ngày đầy nắng.

Đó có lẽ không chỉ là câu chuyện của riêng mình tôi. Có lẽ, ai trong chúng ta cũng từng có những chuỗi ngày lạc lối như thế.

Thế nhưng, bạn của tôi ơi, đừng vội chán nản hay nghi ngờ về bản thân mà hãy nỗ lực hơn nữa. Nhìn xem, chúng ta ít nhất vẫn còn những ước mơ phải không. Tuổi trẻ còn dài lắm và chẳng bao giờ là quá muộn để làm điểu gì cả. Ta chỉ nhìn người khác hưởng thụ cuộc sống của họ và thèm muốn mà quên đi mất mục tiêu của bản thân. Và mục tiêu của tôi là hãy cứ cố gắng trước đã, tuổi trẻ là để cố gắng mà.

Tôi thực sự đã quên việc phải nhắc nhở bản thân mình rằng một khi đã đặt ra mục tiêu thì hãy kiên trì với nó. Tôi cũng đã quên mất phải dặn bản thân mình rằng ngoài kia có vô vàn những thứ có thể làm tôi lung lay ý chí hay khiến tôi nghi ngờ về mục đích thực sự của mình. Những thứ khiến tôi quên đi rằng mình đang cố gắng vì điều gì. Vậy liệu rằng những điều tôi hay thậm chí các bạn đang làm có phải là vô ích và vớ vẩn hay không? Câu trả lời chắc chắn là không rồi. Chẳng bao giờ là vô ích hay thừa thãi khi bạn chọn việc cố gắng cả. Hãy để tôi kể cho bạn câu chuyện về chàng trai trong cuộc thi bơi và cái tát của người thầy giáo.

Có một chàng trai lần đầu tiên được tham gia một cuộc thi bơi giao hữu quốc tế. Trong cuộc thi, các thí sinh sẽ phải bơi qua một cái hồ rộng 1000 mét. Cuộc thi bắt đầu và anh chàng xuất phát với khí thế rất tự tin, hăng hái. Nhưng khi bơi được một nửa chặng đường, anh ta bắt đầu nhận thấy rằng, mình đã bị các đối thủ bỏ xa, cứ đà này anh ta chắc chắn sẽ không thể giành được bất kì giải thưởng nào. Suy nghĩ đó khiến anh chàng càng thêm chán nản, cộng thêm những mệt mỏi và đuối sức khiến cho anh ta càng bị tụt lại phía sau.

Cho đến khi, loa thông báo đã có người về đích, một người, hai người rồi đến người thứ ba, anh ta chuyển từ nóng ruột sang tuyệt vọng. Trong đầu anh ta hiện lên một suy nghĩ rằng, đằng nào cũng chẳng giành được giải gì, sao phải mất công cố gắng thêm nữa chứ, thôi quay về cho xong.

Nghĩ là làm, anh ta bơi quay ngược trở lại phía bờ trong tâm trạng hoàn toàn chán nản và thất vọng. Khi bơi đến bờ, anh ta ngước lên nhìn người thầy dạy mình với hi vọng nhận được một câu an ủi từ ông, nhưng thật bất ngờ, người thầy đã tát cho anh ta một cái thật đau. Khi anh ta còn chưa hết ngỡ ngàng thì người thầy lên tiếng: “Anh thật khiến tôi thất vọng.” Anh chàng liền ấm ức nói : “Thưa thầy, họ đều là những hạt giống hàng đầu trên thế giới, làm sao em có cơ hội chiến thắng cơ chứ?” Người thầy liền thở dài: “Anh nghĩ tôi thất vọng vì anh thua cuộc sao? Không đâu, tôi thất vọng vì anh là kẻ bỏ cuộc cơ. Tại sao anh đã bơi được hai phần ba chặng đường rồi mà lại quay đầu về bờ?. Một kẻ ngu dốt nhất cũng sẽ chọn lựa việc bơi tiếp một phần ba chặng đường về đích thay vì quay đầu lại bơi hai phần ba chặng đường mà còn mang danh xấu của kẻ bỏ cuộc. Nếu như anh chỉ cần cố gắng bơi thêm một phần ba chặng đường thì hẳn anh đã tiết kiệm được nhiều công sức và không phải mang tiếng là kẻ bỏ cuộc.”

Có lẽ, nếu bắt chúng ta lựa chọn giữa bơi tiếp một phần ba chặng đường về đích và bơi hai phần ba chặng đường quay lại để mang danh kẻ bỏ cuộc thì quả là dễ dàng để lựa chọn phương án đầu tiên. Nhưng trong cuộc sống, khi chúng ta gặp những hoàn cảnh tương tự, đôi khi ta lại lựa chọn phương án thứ hai. Đơn giản bởi vì chúng ta cảm thấy hoang mang, mất niềm tin ở bản thân cũng như những quyết định của chính mình. Chúng ta hoang mang khi thấy người khác thành công, khi thấy những thứ họ có mà mình không có được.

Đặc biệt là khi chúng ta cảm thấy rằng nỗ lực của mình bỏ ra cũng chẳng thua kém gì họ. Để rồi ta vội vã kết luận rằng có lẽ mình đã sai đường, có lẽ ta nên bơi về bờ và bắt đầu lại. Kết cục là ta chọn bơi hai phần ba quãng đường trở về thay vì một phần ba quãng đường để về đích. Chúng ta cười anh chàng ngốc nghếch trong câu chuyện trên nhưng bản thân lại vội vã như anh ta. Tại sao ta lại vứt bỏ hết những nỗ lực trong suốt một thời gian dài chỉ vì một chút hoang mang vội vàng. Hãy nhớ rằng chẳng có cố gắng nào là thừa thãi cả. Việc mà tôi hay bạn đang cố gắng ngày hôm nay, một ngày nào đó sẽ mang lại những kết quả mà ta mong ước.

Giống như vậy, đừng để những người xung quanh tác động quá nhiều đến những quyết định của bản thân bạn, hãy chỉ tập trung vào đích đến phía trước mà bạn đã đặt ra cho bản thân mình và nỗ lực bơi tới đó thôi. Dù có thể muộn nhưng ít ra bạn cũng tới đích phải không nào. Và từ những suy nghĩ như thế, tôi nhận ra rằng một ngày nào đó, tôi có thể chuyển đến một căn nhà xinh đẹp, có cửa sổ đủ rộng để ngắm nhìn bầu trời trong xanh hay những dòng chảy ánh sáng của thành phố về đêm.

Ngày đó, tôi có thể đi du lịch một cách tiện nghi, trong những khu nghỉ dưỡng hạng sang cùng với những người mà tôi muốn đưa đi cùng mà không cần đo đếm từng đồng cho mỗi hoạt động. Hay đơn giản, tôi có thể tự mua cho bản thân một ly cà phê thật ngon cho một ngày mới đầy hứng khởi mà chẳng cần lăn tăn xem liệu có nên thêm caramen hay không. Đó cũng là ngày tôi có quyền hưởng thụ thành quả của những cố gắng hôm nay.

Ngày ấy có được đều là do những gì mà hôm nay tôi hay bạn đang cố gắng. Và cũng chính là những gì mà ngày hôm nay, chúng ta đang hoài nghi, đang tự hỏi rằng liệu mình có đang chọn đúng. Đừng bao giờ nghi ngờ bản thân mình khi mà bạn vẫn đang cố gắng. Nếu bạn nghi ngờ, vậy hãy nỗ lực hơn thế. Mọi thứ bạn nhận được đều xứng đáng với những gì bạn bỏ ra. Và cũng đừng nên đòi hỏi sự hưởng thụ khi mà bạn chưa thử cố gắng.

Cũng đừng rút ngắn khoảng cách từ sự cố gắng đến sự hưởng thụ vì thành công đến từ con đường tắt thì cũng ngắn ngủi như con đường đó mà thôi. Việc tôi phải sống trong căn phòng chẳng hề có cửa số không có nghĩa là tôi sẽ sống như thế mãi, hay con đường tôi lựa chọn hiện tại không phải là tôi đang lãng phí tuổi trẻ mà là tôi đang nỗ lực để tuổi trẻ của mình không bị lãng phí. Tôi đang nỗ lực để hưởng thụ tuổi trẻ theo cách mà tôi muốn, có thể không phải bây giờ, có thể sẽ muộn hơn so với người khác, nhưng sẽ sớm thôi vì tôi biết mình vẫn đang nỗ lực bơi về đích chứ chẳng hề quay đầu lại.

Và bạn thân mến, điều cuối cùng mà tôi muốn chia sẻ với bạn rằng hãy luôn nhớ rằng nếu có ai có thể khiến cho bạn hạnh phúc thực sự thì người đó chỉ có thể là bạn mà thôi. Bởi chỉ có bạn mới có thể lắng nghe được những tâm tư, ước muốn thầm kín nhất của bản thân mình, những thứ mà bạn sẽ chẳng bao giờ chia sẻ với người khác. Vậy nên, tại sao chúng ta lại tự khiến mình buồn phiền vì những nghi ngờ vô cớ về bản thân? Thay vào đó, hãy kiên định và nỗ lực hơn với những mục tiêu của mình.

Bạn cũng sẽ thích

Đừng để những hình ảnh lung linh, hào nhoáng trên mạng xã hội làm lung lay cuộc sống của bạn. Người ta thường nói “ tuổi trẻ phải đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều thứ,…” Đúng là như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là ta phải đi ngay, phải trải nghiệm ngay thời điểm này. Tuổi trẻ của chúng ta còn dài lắm hay thậm chí kể cả khi ta chẳng còn đủ trẻ thì cũng chẳng sao, sẽ chẳng bao giờ là muộn để đi và trải nghiệm.

Thế nên, tôi hi vọng rằng, tôi hay bạn, hãy thật lạc quan và tin tưởng vào bản thân mình. Nếu chúng ta không sinh ra ở vạch đích thì chúng ta có thể bơi đến vạch đích đó, và dù cho chúng ta là người thứ bao nhiêu đến đó thì ít nhất chúng ta cũng không hối hận vì đã không nỗ lực để bơi tới đích.

Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Không Sợ Chậm Chỉ Sợ Dừng với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.