Triết học mèo
Triết lý của loài mèo bắt đầu bằng câu chuyện về một nhà triết học đã đảm bảo với tôi ta rằng anh ta đã thuyết phục con mèo của mình ăn chay.
Tôi nghĩ nhà triết học đang nói đùa, nhưng không phải vậy.
Nhà triết học nghiêm túc tin rằng con mèo của mình đã chọn chế độ ăn không thịt.
Hóa ra là con mèo ăn chay ở nhà nhưng đã bổ sung chế độ ăn uống của mình bằng cách bắt những con vật như chuột và chim. Con mèo không quan tâm đến ý tưởng đạo đức của chủ nhân về việc loại bỏ thịt khỏi thực đơn vì lợi ích của các động vật khác.
Về bản chất, mèo là động vật ăn tạp, có nghĩa là cơ thể chúng cần thịt để phát triển. Chế độ ăn chay có thể được chấp nhận đối với động vật ăn tạp như con người, không phù hợp với mèo.
Tuy nhiên, con mèo không bị xúc phạm bởi chủ nhân của nó cố gắng thúc đẩy một chế độ ăn chay. Nó chỉ chấp nhận hoàn cảnh, đi theo con đường riêng của mình và trung thành với bản chất bẩm sinh của mình.
Ý định áp đặt đạo đức con người lên con mèo của nhà triết học khá đáng nghi ngờ.
Mèo không cần đạo đức của con người để sống. Chúng đã biết chúng cần gì và sống cuộc sống của chúng như thế nào.
Hơn nữa, mèo, không giống như con người, chúng vui vẻ, thoải mái và hài lòng và không cần lời khuyên về đạo đức từ loài thường xuyên bồn chồn và bất hạnh.
Và vì vậy, Gray kết luận rằng nhà triết học có thể học được điều gì đó từ con mèo chứ không phải ngược lại.
Mèo vẫn ổn khi là mèo
Con người nhìn chung có vẻ không hài lòng với bản chất của mình và họ luôn tìm kiếm để trở thành một thứ mà họ không có, đôi khi đến mức vô lý.
Họ cũng phải chịu đựng những cơn giận dữ hiện sinh liên tục. Do đó, họ bám vào triết học và tôn giáo, hy vọng có thể trả lời nhiều câu hỏi của họ và tìm lại cảm giác có ý nghĩa. Họ cần đạo đức (hoặc quy tắc) để xác định đâu là tốt và đâu là xấu, các cách cải thiện, cách không trở thành người xấu.
Lập trường của Gray về đạo đức là vô thần, đó là hầu hết (nếu không phải tất cả) các quy tắc này về cơ bản là sản phẩm của trí tưởng tượng của con người.
Vì vậy, không đạo đức nào của chúng ta vốn dĩ đúng, vì chúng là những phán xét có giá trị. Điều gì đó có thể có đạo đức đối với người này nhưng là trái đạo đức đối với người khác.
Và giống như quần áo, chúng hợp thời trang trong một khoảng thời gian và trở nên không hợp thời sau đó. Tương tự, điều gì đó có thể đạo đức vào lúc này nhưng lại không đạo đức trong vòng vài thập kỷ tiếp theo.
Grey viết rằng những người cho rằng họ có đạo đức chỉ đơn giản là bày tỏ cảm xúc và cách họ cảm nhận về mọi thứ và sử dụng các sự kiện để hỗ trợ các đánh giá về giá trị của họ.
Tuy nhiên, mọi người sẵn sàng áp đặt đạo đức thường phi lý của họ lên người khác, bảo vệ nó bằng bạo lực, truy tố những người không tuân theo và bịt miệng những người không đồng ý.
Mặt khác, mèo dường như hoàn toàn ổn khi là mèo. Và trừ khi sự an toàn hoặc sự thoải mái của chúng bị đe dọa, chúng hài lòng với thế giới xung quanh. Chúng không cảm thấy cần phải thay đổi những gì hiện có, cũng không cần những quy tắc hướng dẫn chúng cách sống.
Và ngay cả khi chúng gặp phải những kẻ ngớ ngẩn cảm thấy cần phải thay đổi mọi thứ có thể về bản thân, về nhau và về phần còn lại của thế giới, chúng cũng chấp nhận bỏ qua và bỏ đi nơi khác.
Mèo chỉ đơn giản làm những gì phù hợp với mèo, không quan tâm đến những triết lý đạo đức giả tạo, học thuyết tôn giáo và hệ tư tưởng.
Nhưng theo tôi, mèo không vô đạo đức.Đạo đức của chúng đến từ nguồn gốc tự nhiên, bẩm sinh, không phải từ ý tưởng.
Ví dụ, mèo có thể nuôi dưỡng và bảo vệ con non của chúng cực kỳ dũng cảm và xuất sắc. Nhưng chúng không làm điều đó vì những lời khen ngợi và tán thành từ những con mèo khác hoặc chủ nhân của chúng. Mèo dũng cảm vì điều đó mang lại lợi ích tốt nhất cho những con non mà chúng vô cùng quan tâm.
Trong các trường hợp khác, chúng quyết định chạy trốn khỏi một tình huống đơn giản vì để sinh tồn, đó là cách hành động tốt nhất. Chúng cũng không tự trách mình vì hèn nhát sau đó.
Triết lý tự nhiên, thuần khiết này của loài mèo giúp chúng giải tỏa gánh nặng như là: Chúng không cần suy ngẫm và lo lắng về điều thiện và điều ác, đạo đức và không luân lý, những gì chúng nên và không nên làm, và những gì những con mèo khác có thể nghĩ về chúng.
Chúng chỉ làm như bản chất của chúng khiến chúng phải làm.
Và do đó, mèo nhìn chung yên tĩnh và vô tư hơn nhiều so với con người chúng ta, những người thường bị dày vò bởi tất cả các loại suy nghĩ và ý tưởng rời rạc, đôi khi đến mức hoàn toàn phát điên.
Mèo: độc lập, cá tính và tĩnh lặng.
Không giống như nhiều loài động vật khác, mèo chưa bao giờ được con người thuần hóa thực sự. Theo tôi, loài chó đã phần nào trở thành 1 phần của con người. Giống như bò và ngựa, nhiều con chó đã học cách phục vụ chúng ta bằng cách thực hiện các nhiệm vụ.
Mèo không như vậy.
Kỹ năng săn mồi của chúng có thể hữu ích, nhưng chúng không săn theo lệnh.
Cách đây nhiều năm, mèo bắt đầu sống cùng với người dân trong các cộng đồng nông dân ở Cận Đông, hiện nằm ở Thổ Nhĩ Kỳ, Iraq và Israel.
Con người nhanh chóng nhận thấy sự hữu ích của mèo khi chúng săn bắt các loài gặm nhấm và các động vật khác làm hại đến kho chứa ngũ cốc của họ.
Vì vậy, con người đưa mèo vào các trang trại và tàu, để chúng đi theo và chinh phục phần còn lại của thế giới. Mèo được hưởng lợi nhiều nhất từ mối quan hệ của chúng với con người.
Cho đến ngày nay, con người đã đóng vai trò là nguồn cung cấp lương thực ổn định và cung cấp nơi trú ẩn cho chúng. Mèo có thể hữu ích đối với con người (ở một mức độ nào đó), nhưng chúng chủ yếu chỉ thích bầu bạn.
Mèo không cần chúng ta. Chúng không coi mình là tài sản của những người chăm sóc chúng. Chúng có thể rất thích những người bạn đồng hành của mình nhưng không bám lấy họ.
Nếu chúng thích ở với chúng ta, chúng ở lại; nếu không, chúng bỏ đi. Nếu mọi người cho chúng thức ăn, chúng sẽ lấy. Nhưng nếu mọi người ngừng cho chúng ăn, chúng sẽ lại bắt đầu săn mồi.
Vì vậy, mèo đã thuần hóa con người bằng cách dạy họ yêu thương chúng.
Mèo không phải là loài sống theo nhóm mà mang tính cá nhân cao. Chúng hợp tác khi cần thiết nhưng nhìn chung chúng hoạt động đơn lẻ. Trái ngược với con người, chúng không quan tâm đến bản sắc nhóm hoặc cảm giác thân thuộc.
Chúng không cần cảm thấy được chấp nhận và chắc chắn không quan tâm đến những gì những con mèo khác nghĩ về chúng.
Ngoài ra, mèo có thể dễ dàng ở một mình, không giống con người. Hầu hết họ không thể chịu đựng người đồng hành với mình. Con người liên tục tìm kiếm đủ mọi cách để đối phó với sự bồn chồn bẩm sinh và để tránh xa thực tế cuộc sống đầy rẫy đau đớn, cái chết và mất mát.
Mèo không cần phải chạy trốn khỏi chính nó. Nó vẫn ổn dù mọi thứ có như thế nào đi nữa.
Mèo không cần dựa trên những câu chuyện
Vậy thì, tại sao mèo lại có thể hạnh phúc và mãn nguyện như vậy?
Theo tôi, bí mật của hạnh phúc mèo là chúng không kể cuộc đời mình như những câu chuyện. Mèo không tự nhận thức và không tìm ý nghĩa trong việc xây dựng một câu chuyện về cuộc sống của chúng.
Mặt khác, con người dường như bị ám ảnh bởi những câu chuyện. Họ có xu hướng tạo ra hoặc tìm kiếm những câu chuyện giải thích sự tồn tại của họ và thế giới xung quanh.
Những câu chuyện họ tự kể thường mong manh, dễ vỡ vì vậy họ cần được xác nhận liên tục. Do đó, họ chuyển sang tôn giáo và triết học để những câu chuyện ít mong manh hơn, an toàn hơn.
Không có gì bất lợi cho hạnh phúc của chúng ta hơn một câu chuyện bi thảm, tan vỡ, thật không may, hầu hết chúng ta có rất nhiều. Do đó, tình trạng con người mặc định là một trong những điều khốn khổ.
Chúng ta không ngừng suy ngẫm, lo lắng, không hài lòng với những gì đang có và tìm cách thoát khỏi nó. Trong khi đó, tình trạng mặc định của mèo là hạnh phúc.
Mặc dù mèo có thể gặp phải những nghịch cảnh lớn, nhưng những điều này lại tác động khác đến chúng, chúng không tạo ra những câu chuyện hay ‘lịch sử’ từ những câu chuyện đó, cũng như không tạo dựng các tương lai.
Lịch sử và tương lai hầu như không liên quan đến chúng, và chúng không tập trung vào những khái niệm như cái chết và bệnh tật.
Chúng ăn và ngủ khi chúng cảm thấy cần thiết. Chúng bảo vệ bản thân và con cái chúng nếu phải làm như vậy, nhưng không dành thời gian để lo lắng về những điều này.
Tuy nhiên, mặc dù không có khả năng tạo ra những câu chuyện, mèo là một loài rất thành công đã lan rộng ra toàn thế giới và phát triển mạnh mẽ cho đến ngày nay.
Quy luật cuộc sống(từ mèo)
Mèo có thể dạy chúng ta điều gì về hạnh phúc?
Trước hết, chúng ta không nên cố gắng trở thành mèo. Chúng ta là con người và chúng ta không thể thay đổi điều đó. Bản chất của chúng ta là tạo ra những câu chuyện và không hài lòng với cách mọi thứ diễn ra. Có thể sẽ luôn có một số hình thức tôn giáo và chúng ta sẽ luôn quan tâm đến triết học.
Nếu mèo có thể hiểu được những ý tưởng triết học của chúng ta, có lẽ chúng sẽ không quá coi trọng chúng mà chỉ chơi với chúng như chơi với một quả bóng len.
Rốt cuộc, triết học trở nên lỗi thời, nhưng có thể thú vị đối với chúng.
Theo tôi, nếu mèo có thể dạy chúng ta điều gì đó về hạnh phúc, chúng sẽ không đưa ra một bộ quy luật mà chúng ta phải tuân theo, như Quy tắc cuộc sống của Jordan Peterson chẳng hạn.
Thay vào đó, chúng sẽ cung cấp cho chúng ta sự khôn ngoan một cách vui vẻ mà không có nghĩa vụ và cũng sẽ không mong đợi chúng ta làm theo.
Tôi sẽ giới thiệu cho bạn mười lời khuyên cho cuộc sống rút ra từ kinh nghiệm cả đời của tôi ấy với mèo. Hãy xem ba trong số chúng, bảy lời khuyên còn lại bạn sẽ tìm thấy trong sách của tôi.
Mẹo số 1: Đừng bao giờ cố thuyết phục mọi người cư xử hợp lý
Cố gắng thuyết phục mọi người cư xử hợp lý giống như cố gắng bắt mèo ăn chay. Rất có khả năng là việc đó không thể xảy ra. Hầu hết mọi người bị chi phối bởi cảm xúc và sử dụng lý trí chủ yếu để hỗ trợ những gì họ tin tưởng chứ không phải để xác định xem những gì họ tin là sự thật.
Nếu bạn cảm thấy phiền vì sự phi lý của con người, hãy giống như một con mèo và bỏ đi.
Mẹo số 3: Đừng tìm kiếm ý nghĩa trong đau khổ
Có nguy cơ khiến sự khốn khổ của chúng ta trở thành ý nghĩa của chúng ta. Điều này có nghĩa là toàn bộ cuộc sống của chúng ta xoay quanh sự khốn khổ, đó không phải là một cách sống tốt đẹp. Một con mèo sẽ nói rằng đừng dính mắc vào đau khổ và tránh gặp những người như thế.
Mẹo số 5: Quên việc theo đuổi hạnh phúc đi, và có thể bạn sẽ tìm thấy nó
Chúng ta sẽ không tìm thấy hạnh phúc bằng cách theo đuổi nó bởi vì chúng ta không biết điều gì khiến chúng ta hạnh phúc.
Cách để hạnh phúc là chỉ làm điều gì đó mà chúng ta cảm thấy thú vị, điều này sẽ khiến chúng ta hạnh phúc mà không cần biết gì về hạnh phúc.
Mèo không biết về khái niệm hạnh phúc hoặc ý nghĩa của hạnh phúc. Chúng chỉ hạnh phúc thôi.
Mèo hạnh phúc khi được là chính mình, trong khi con người cố gắng [trở nên] hạnh phúc bằng cách thoát khỏi bản thân.
Nhưng những người yêu mèo không yêu mèo vì họ nhận ra bản thân mình trong chúng. Họ yêu mèo vì mèo rất khác với họ.Không giống như chó, mèo chưa mang “tính người” trong mình.
Bạn cũng sẽ thích
- Không Ai Có Thể Làm Bạn Tổn Thương Trừ Khi Bạn Cho Phép
- Cách kiếm lợi nhuận 18.000% từ thị trường chứng khoán
- Người Giàu Có Nhất Thành Babylon
Chúng tương tác với chúng ta và có thể yêu chúng ta theo cách riêng của mình, nhưng ở tầng sâu thẳm nhất, chúng khác chúng ta. Khi bước vào thế giới con người, loài mèo cho phép chúng ta nhìn xa hơn. Không còn bị mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của mình, chúng ta có thể học được từ loài mèo lý do tại sao công cuộc theo đuổi hạnh phúc đầy căng thẳng của chúng ta nhất định sẽ thất bại.
Loài mèo dành phần lớn cuộc đời mình trong sự cô đơn đầy mãn nguyện. Vì mọi thứ đều cố gắng tồn tại như những dạng cụ thể của nó, nên không ai có thể thực sự muốn ngừng tồn tại cả. Không ai muốn kết thúc cuộc đời mình: kẻ tự sát là kẻ bị cả thế giới giết chết. Như Spinoza đã đặt nó trong cuốn Đạo đức học: ”Không có gì có thể tự phá hủy, trừ khi [bị tác động] bởi một nguyên nhân bên ngoài.
Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Mèo Và Triết Lý Nhân Sinh với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.