Khi tiểu tam là một thạc sỹ tâm lý
Năm nay tôi 36 tuổi, đã từng đẹp. Tôi có một gia đình hạnh phúc. Con cái đủ nếp đủ tẻ. Chồng tôi cũng thuộc loại làm to, có địa vị xã hội, có trách nhiệm với gia đình, chiều vợ, thương con. Công việc của chồng tôi hay phải đi làm xa. Một tuần mới về nhà một lần vào cuối tuần. Nhưng hê có thời gian rảnh rỗi là chồng tôi đều gọi Facetime với tôi hoặc ngược lại. Sáng dậy trước khi đi làm chồng tôi đều thơm vào má vợ, rất tình cảm. Chúng tôi thường xuyên đi du lịch hâm nóng tình cảm, tuần nào cũng ra ngoài xem phim…
Cuộc sống cứ trôi đi như vậy cho đến tháng 11 năm ngoái, vào đúng dịp sinh nhật tôi, tôi nhận được một bức ảnh chụp tin nhắn. Tôi zoom lên thì thấy đố là nội dung chat giữa số điện thoại của chồng tôi và số máy lại kia. Chẳng cần nghi ngờ, giọng điệu đặc trưng đó chắc chắn của chồng tôi.
Mắt tôi mờ đi. Những con chữ mờ đi trước mắt. Tôi đánh rơi điện thoại. Chồng tôi thấy tôi như vậy vội vàng chạy đến: “Làm sao thế em?”. Tôi cố giữ bình tĩnh nhặt điện thoại lên, trả lời: “Không sao cả”. Tôi mở điện thoại, muốn đọc kỹ hơn những tin nhắn đó. Nhưng tin nhắn đã bị thu hồi. Tôi bấm số gọi lại thì thuê bao không liên lạc được. Linh tính mách bảo có gì đó không ổn. Nhưng tôi cũng không để lộ bất kỳ phản ứng nào.
Tối hôm đó đợi chồng ngủ say, tôi lấy điện thoại của chồng. Tôi mở các tinh nhắn Whatsapp, Viber, Zalo, Messenger. Không có gì lạ. Khả năng cao đã xoá đi hết rồi. Tôi lục danh bạ, cũng không thấy có dấu hiệu khả nghi. Khi định cất điện thoại đi ngủ, thì tôi phát hiện trong điện thoại của anh có hai app mà muốn mở nó ra phải có mã, và mã lại nhận diện bằng mống mắt. Đêm hôm đó tôi thức trắng.
Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường. Tôi để ý thái độ của anh, nhưng tuyệt nhiên không có gì thay đổi. Anh vẫn quan tâm vợ con như mọi khi. Tôi gọi điện Facetime cho anh mọi lúc mọi nơi để kiểm tra. Không có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Tôi hy vọng tin nhắn kia chỉ là một trò đùa.
Sau đó khoảng ba tháng, đúng ngày mùng Một Tết. Tôi còn nhớ khoảng 8 giờ sáng, do hôm trước thức khuya, nên 8 giờ chúng tôi vẫn ngủ, tôi lại thấy điện thoại có thông báo tin n hắn Whatsapp. Linh tính không hay, tôi vội vàng mở ra xem. Lại là số điện thoại đó, lại là những tin nhắn chụp màn hình, lần này còn tệ hơn, nó là những tin nhắn hết sức phản cảm và thô thiển:
“Anh nhớ em quá. Chụp hình cái của em cho anh xem nào”.
“Thôi mà. Suốt ngày đòi xem”.
“Anh chưa lên Hà Nội được. Bao giờ anh lên cho anh yêu em nhé. Thèm quá không chịu nổi”.
“Không. Ghét anh”.
“Anh yêu em”.
“Anh về mà yêu vợ anh ấy”.
“Không, yêu em cơ”.
Tôi zoom to lên, đúng số điện thoại của chồng tôi, đúng ảnh đại diện của chồng tôi. Hơn nữa cô ta biết rõ là chồng tôi đi làm xa nhà. Không thể là một trò đùa. Tại sao lại nhằm vào đúng ngày mùng Một Tết. Tôi chẳng còn nghĩ gì được nữa. Tôi ném thẳng điện thoại vào tường và hét lên. Chồng tôi giật mình.
– Đồ phản bội! – Tôi gào lên như mất trí.
– Có chuyện gì thế em?
– Đừng có lừa dối tôi nữa. Đồ chó má!
Tôi thấy mặt chồng tôi hơi tái đi nhưng vẫn rất bình tĩnh, ôm ghì lấy tôi.
– Em phải nói là có chuyện gì chứ?
Tôi bò ra phía chiếc điện thoại vừa ném vào tường và nhặt lên, dí vào mặt chồng tôi.
– Đây là cái gì?
Chồng tôi cầm điện thoại mở ra xem. Tin nhắn đã bị thu hồi. Mặt chồng tôi càng tái hơn, nhưng vẫn tỏ vẻ không hiểu gì. Anh nghĩ tôi ngu à. Tôi rủa thầm.
– Lại có đứa nào trêu vợ anh à? – Anh ta giả vờ đùa tôi.
Tôi gào lên:
– Im đi, anh nghĩ có thể qua mặt được tôi à?
– Anh chẳng hiểu có chuyện gì cả. Tự dưng em rồ lên.
– Có chuyện gì thì anh là người rõ hơn ai hết.
– Em ại giờ trò ghen tuông lung tung, chẳng có cơ sở gì. Chắc có đứa nào nhắn tin trêu em, nói là anh có bồ chứ gì. Em có hình ảnh không? Em có bằng chứng không? Chúng nó nói gì em cũng tin à?
– Vì con bồ của anh xoá tin nhắn đi rồi, không thì tôi cũng cho anh xem để anh hết đường chối cãi.
– Lần sau ai gửi cho em thì em chụp lại sẽ biết ngay mà.
Anh ta rất bình tĩnh. Liệu có phải tôi bị đứa nào gài bẫy không. Nhưng suốt cả mấy ngày Tết tôi thấy chồng có vẻ gì đó rất bồn chồn. Linh tính mách bảo chắc chắn có gì đó không ổn.
Có lẽ các bạn sẽ nghĩ đây là câu chuyện cặp kè đơn thuẩn. Nhưng sau đó mọi chuyện diễn biến kinh khủng hơn những gì tôi có thể hình dung rất nhiều. Sau này tôi mới biết cô bồ của chồng tôi là một người tôi không thể ngờ được. Chồng tôi cuối cùng không thể chịu nổi, đành khai hết cho tôi Chuyện đó sau này tôi sẽ kể chi tiết hơn. Mấy “con giáo thứ mười ba” cặp kè để muốn cướp chồng, bày trò cũng là muốn cướp chồng. Cô ta thì không. Thực sự đối thủ của tôi trong cuộc chơi lần này ghê gớm hơn tôi nghĩ rất nhiều. Và điều tôi sốc nhất, con người đó chẳng hề xa lại gì.
Chắc mọi người sẽ rất tò mò không biết cô bồ của chồng tôi là ai. Thực sự khi biết được, tôi đã cực kỳ choáng. Bởi lẽ tôi không thể hình dung được tại sao hai con người này có thể đến được với nhau.
Vì chồng tôi đi làm xa, nên việc nghi ngờ của tôi được khoanh vùng ở nơi anh ta vẫn thường ngủ đêm lại. Chỗ đó chỉ cách Hà Nội trên 100km, nhưng tôi có mò xuống đó thì cũng chẳng bắt quả tang nổi, định vị thì lúc nào anh ta cũng ở chỗ làm. Ban ngày anh ta họp hành, việc cặp kè là khó, đến trưa tôi gọi điện thoại thì thấy anh ta nghe ngay, Facetime đàng hoàng, đến tối tôi lại gọi, gọi liên tục. Không một dấu hiệu khả nghi nào. Lạ thật!
Đến dịp sinh nhật tôi, chồng tôi rủ tôi đi du lịch. Tôi là người nghiện du lịch. Do cuộc sống cũng dư dả nên năm nào nhà tôi cũng đi du lịch 4 – 5 lần. Khi nào cơ quan tôi tổ chức đi du lịch tôi đều rủ chồng đi cùng và ngược lại. Trong mắt mọi người thì gia đình tôi cực kỳ hạnh phúc. Chúng tôi ít sử dụng Facebook, nhưng hễ đưa bài gì lên là chồng tôi đều up ảnh vợ con. Tôi cũng rất được lòng nhà chồng. Vì biết chồng mình nhu cầu cao, nên tôi cũng chịu khó lên mạng học nhiều kỹ năng, và tôi là người rất chăm lo cho chồng con. Tôi tự tay mua cho anh toàn bộ quần áo, giày dép, thậm chí đồ lót, mọi thứ. Khi anh đi làm xa, tự tay tôi lại xếp từng bộ quần áo. Tôi mua toàn đồ bình dân cho chồng mặc. Nhìn anh cực kỳ xuề xoà. Không thể gọi là thu hút gái. Lấy nhau mười mấy năm, tôi biết anh ta có một lần rung rinh trước một cô gái nào đó kém chục tuổi, nhưng khi tôi hơi nghi ngờ là anh ta thôi ngay, không còn liên lạc gì nữa. Tôi có thể thạm yên tâm.
Máy bay vừa hạ cánh, chúng tôi vội vàng lấy hành lý di chuyển về khách sạn. Đà Nẵng càng ngày càng phát triển. Tôi đặt phòng ở một resort cao cấp có bãi biển riêng. Cửa phòng vừa đóng lại, chồng tôi đã ôm lấy tôi, thơm nhẹ lên má, rồi lấy từ đâu ra một chiếc đồng hồ mà tôi đã thích từ lâu, đeo vào tay tôi rồi thì thầm” “Chúc mừng sinh nhật vợ yêu”. Chưa kịp cảm ơn thì điện thoại lại rung lên, tin nhắn Whatsapp. Là một bức ảnh chụp cánh tay đeo chiếc đồng hồ giống hệt của tôi. “Chúc mừng sinh nhật chị gái. Đi chơi vui vẻ nhé”. Rút kinh nghiệm, tôi lập tức chụp lại màn hình. Phía bên kia tiếp tục nhắn: “Không cần chụp lại làm gì, lần này em không xoá tin nhắn nữa đâu, để chị làm kỷ niệm”. Và một icon mặt cười.
– Là ai? – Tôi quay sang hỏi lão chồng mặt đang tái dần đi.
– Anh không biết. – Hắn cố tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn cáu lên với tôi – Em hỏi thế thì anh bít làm sao được?
– Anh còn định lừa dối tôi đến bao giờ?
– Lứa dối cái gì? Em bị điên à? Tự nhiên xem mấy cái ảnh vớ va vớ vẩn ở đâu rồi ghen tuông lồng lộn lên. Như em dễ để nhiều đứa nó đốt nhà lắm. Sao em không nghĩ có đứa nào nó biết tính em hay ghen và chồng em thì ngoan nên nó phá. Đàn bà đúng là chúa nhẹ dạ. Đừng vì mấy cái vớ vẩn này mà phá hỏng cả chuyến đi. Thôi em cứ ở đó mà tưởng tượng, anh đi bơi đây.
– Vậy tại sao nó biết tôi đi chơi, sao nó có cái đồng hồ giống của tôi?
– Trời ơi, hôm trước anh đến cơ quan hỏi mấy đứa nhân viên mua cái đồng hồ này ở đâu. Chắc chúng nó thấy thế thì trêu. Còn đi chơi thì cả cơ quan anh ai chẳng biết. Được rồi để hôm về anh sẽ tra hỏi chúng nó. Đứa nào láo toét dám phá đám vợ chồng mình. Thôi em đứng có ngốc như thế, em phải tin chồng em chứ.
Tôi bắt đầu hơi mềm lòng, nửa tin nửa ngờ. Nhưng vì chưa có bằng chứng gì thuyết phục nên tôi quyết định sẽ theo dõi thêm. Vì tự tin là một người phụ nữ thông minh, tôi chắc chắn nếu chồng tôi ngoại tình thì sớm muộn gì cũng sẽ lòi đuôi. Và với đà này thì nó sẽ nhanh thôi. Khi tôi đang bơi thì chồng tôi kêu đau bụng đi ngoài chạy vào phòng. Tôi đã hơi nghi ngờ, tôi lên bờ thì thấy điện thoại mình để trên ghế đã biến mất.
Tôi chạy vào trọng phòng thì thấy anh ta đang ngồi trong nhà vệ sinh, điện thoại của tôi để trên giường.
– Anh làm gì vậy? Sao lại mang điện thoại của em vào?
– Em mơ ngủ à? Em có mang ra đâu mà anh mang vào?
– Rõ ràng là em có mang ra ngoài mà.
– Em mộng du rồi, nãy giờ toàn chụp bằng điện thoại của anh.
Tôi bắt đầu thấy kỳ lạ nhưng cũng không đôi co. Đêm hôm đó và cả ngày hôm sau tôi không nhận được bất kỳ tin nhắn nào. Thoáng một chút nghi ngờ, nhưng kiểm tra điện thoại thì không thấy có gì bất thường, tin nhắn đó vẫn còn nguyên. Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, tôi click vào số điện thoại kia để hỏi cho ra nhẽ, thì phát hiện số điện thoại đó đã bị chặn bởi tôi. Bởi tôi? Thế nó mới hài hước. Tôi không hề chặn số điện thoại này. Và tôi hiểu ra ngay chồng tôi đã cố tình chặn số kia. Được rồi, định qua mặt tôi hả? Tôi sẽ chơi đến cùng. Tôi bỏ chặn, chờ đợi phần kịch hay sắp diễn ra trước mắt.
Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Vợ Chồng Và Người Thứ Ba với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.