Tôi sống ở hiệu sách Morisaki từ đầu mùa hè tới đầu mùa xuân năm sau.
Trong quãng thời gian ấy, tôi như bị vùi trong sách tại căn phòng trống trên tầng hai. Căn phòng chật hẹp và thiếu ánh sáng, đã vậy còn bị bao trùm bởi mùi mốc meo của đám sách cũ, một căn phòng lúc nào cũng ẩm ướt khó chịu.
Thế nhưng cho tới tận bây giờ, tôi chưa một lần quên những tháng ngày đã trải qua ở đó. Bởi đó chính là nơi đã ban cho tôi cơ hội bắt đầu một cuộc đời thật sự. Nếu giả sử không có những ngày ấy, chắc hẳn cuộc đời về sau này của tôi sẽ thiếu đi màu sắc, đơn điệu và cô quạnh.
Một nơi quan trọng tôi không thể nào quên.
Đó là hiệu sách Morisaki của tôi.
Những kỷ niệm về nơi ấy đến giờ vẫn còn hiện lên sống động trước mắt.
Khởi đầu mọi chuyện đến tựa tiếng sấm giữa trời quang.
Không, với bản thân tôi, sự việc đó vẫn không thôi gây kinh ngạc, thậm chí hơn cả chuyện ếch từ trên trời rơi xuống.
Ngày hôm đó, Hideaki, người tôi đã hẹn hò được một năm, bất ngờ nói: “Anh sẽ kết hôn.”
Ban đầu khi mới nghe vậy, trong đầu tôi chỉ toàn những dấu hỏi chấm. Nếu anh nói: “Chúng mình kết hôn đi” thì tôi có thể hiểu được. Hoặc “Anh muốn kết hôn” thì vẫn còn có nghĩa. Thế nhưng “Anh sẽ kết hôn” thì quả là kỳ quặc. Bởi vì kết hôn là thỏa ước dựa trên sự đồng thuận từ cả hai phía, nên xét về mặt sử dụng từ ngữ Hideaki đã lầm lẫn hoàn toàn. Nhưng cái giọng nhẹ tênh ấy là sao? Giọng anh dửng dưng hệt như đang kể “Anh mới nhặt được một trăm yên bên vệ đường” vậy.
Hôm ấy là một buổi tối thứ Sáu giữa tháng Sáu. Chúng tôi đang dùng bữa tại một nhà hàng Ý ở khu Shinjuku sau giờ làm. Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn, từ đây có thể phóng tầm mắt ngắm khung cảnh đêm diễm lệ lấp lánh ánh đèn, một nơi cả hai chúng tôi đều thích.
Hideaki là đồng nghiệp vào làm trước tôi ba năm, là người tôi vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ từ khi mới vào công ty. Chỉ cần được ở cạnh anh là tim tôi đã nẩy như lò xo. Buổi tối đó là dịp gặp gỡ riêng hiếm hoi của hai chúng tôi, tôi đang thưởng thức ly rượu vang với tâm trạng lâng lâng.
Ấy thế mà…
Tôi bất giác hỏi lại: “Sao cơ?” Tôi những tưởng mình đã nghe lầm. Thế nhưng anh hờ hững đáp lại: “Anh đã quyết định sẽ kết hôn vào năm sau.”
“Kết hôn? Ai với ai cơ?”
“Anh và cô ấy.”
Hả? Tôi lại nghiêng đầu thắc mắc.
“Cô ấy?”
Và bất ngờ thay anh nói ra tên của một cô gái đang làm việc ở một bộ phận khác cùng công ty mà chẳng có vẻ gì là áy náy. Cô gái ấy vào công ty cùng đợt với tôi, có vẻ ngoài đáng yêu tới nỗi đến cả phụ nữ cũng muốn ôm chầm lấy.
So với cô ấy, tôi đã cao thì chớ, gương mặt lại quá bình thường. Tôi không hiểu nổi tại sao Hideaki đã hẹn hò với một cô gái đáng yêu như thế rồi mà còn muốn có cả tôi.
Hỏi ra mới biết hai người họ đã hẹn hò được khoảng hai năm rưỡi. Tức là còn lâu hơn mối quan hệ của hai chúng tôi. Bản thân tôi đương nhiên không biết anh đang hẹn hò với người khác, thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghi ngờ hay nghĩ rằng có khả năng ấy. Ở công ty không ai biết chúng tôi hẹn hò, tôi tự cho rằng đó là bởi anh không muốn cảm thấy khó xử ở chỗ làm. Hóa ra ngay từ đầu anh đã chẳng thật lòng, chỉ coi tôi là thứ để chơi đùa. Tại tôi ngu ngốc hay tại anh không bình thường?
Dù sao thì hai người họ cũng đã về gặp gỡ gia đình hai bên, lễ ăn hỏi đã ấn định vào tháng sau. Đầu tôi quay mòng mòng, như thể có nhà sư nào vừa đánh một tiếng chuông bên trong vậy.
“Anh bảo để tổ chức vào tháng Sáu mà cô ấy không chịu. Nhưng em nghĩ xem, nếu như vậy thì có sẽ không kịp trong năm nay mất. Vì vậy phải làm từ bây giờ…”
Những lời tuôn ra từ miệng anh lọt vào tai tôi câu được câu chăng. Tôi chỉ nói khẽ: “Thế ư, tốt quá rồi.” Ngay đến bản thân tôi cũng ngạc nhiên vì câu mình vừa thốt ra.
“Ồ, cảm ơn em. Nhưng anh vẫn có thể thỉng thoảng tới gặp Takako đấy.” Hideaki cười toe toét. Vẫn là nụ cười vô tư, nụ cười như của một vận động viên thể thao ấy.
Nếu là trong phim diễm tình, phải chăng đây là lúc nên đứng lên và ném ly rượu vào anh ta? Thế nhưng từ xưa tôi đã luôn kém cỏi trong việc thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, thậm chí còn không biết bản thân vốn nghĩ gì nếu không ngồi một mình suy ngẫm lại cẩn thận. Vả lại khi ấy, tiếng chuông của nhà sư kia lại quá ồn ào.
Với tâm trạng mơ hồ ấy, tôi chia tay anh và một mình quay về căn hộ. Khi đã bình tĩnh lại, nỗi buồn trong lòng tôi bỗng dâng lên với tốc độ chóng mặt. Là nỗi buồn chứ không phải sự tức giận. Nỗi buồn mãnh liệt tới mức như thể nó đang hiện diện, tưởng như chạm tay vào được.
Nước mắt cứ thế không ngừng tuôn trào. Khóc bao nhiêu cũng không thấy hết. Tôi không bật đèn, cứ thế gục ra giữa phòng mà khóc. Nước mắt này mà hóa thành dầu thô thì chắc mình giàu to, tôi ngây ngô nghĩ, rồi khóc thêm trận nữa cho chính sự ngây ngô của mình.
Có ai giúp tôi với.
Tôi tha thiết nghĩ thế.
Nhưng tôi chẳng thể nói ra suy nghĩ ấy, tôi chỉ có thể khóc mà thôi.
Sau đó là một loạt những điều tồi tệ kéo tới.
Vì làm cùng chỗ nên cho dù không thích tôi vẫn phải chạm mặt anh. Hideaki vẫn cư xử với tôi như bình thường khiến tôi càng thêm đau khổ. Đã vậy đôi khi tôi còn tình cờ đụng phải vị hôn thê của anh ở nhà ăn hay phòng để đồ uống. Khi ấy cô ta thường tiến tới chào tôi với nụ cười rạng rỡ, không rõ là biết hay không biết chuyện giữa anh và tôi.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi không thể nhét nổi thứ gì vào bụng, đêm cũng không ngủ được. Tôi sụt cân nhanh chóng, sắc mặt xám ngoét như người chết dù đã cố ngụy trang bằng lớp trang điểm. Đang trong giờ làm việc, nước mắt đột nhiên trào ra khiến tôi phải chui vào nhà vệ sinh khóc nghẹn không biết bao nhiêu lần.
Sau khoảng hai tuần như thế, cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều đã tới giới hạn, tôi nộp đơn xin nghỉ việc.
Vào ngày làm việc cuối cùng của tôi, Hideaki đã vui vẻ nói rằng: “Dù em nghỉ việc thì vẫn sẽ đi ăn với anh nhé.”
Cùng lúc mất đi cả tình yêu và công việc, tôi phải nếm trải cảm giác đột nhiên bị ném vào khoảng không vũ trụ.
Tôi xuất thân từ vùng Kyushu, tốt nghiệp một trường đại học ở quê, rồi lên Tokyo tìm việc. Vậy nên những mối quan hệ của tôi chỉ gói gọn trong số đồng nghiệp ở chỗ làm. Do bản tính nhút nhát, lại không giỏi làm thân với người khác, tôi chẳng có bạn thân nào ở Tokyo.
Nghĩ lại thì cuộc đời hai mươi lăm năm qua của tôi luôn kiểu “tàm tạm”. Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả tàm tạm, tốt nghiệp một trường đại học tốt tàm tạm, vào làm ở một công ty tử tế tàm tạm. Từng chút một như vậy, tôi đã đinh ninh mình sẽ sống một cuộc đời êm ả, và cũng khá hài lòng với điều đó. Mặc dù không có cao trào hạnh phúc, nhưng cũng chẳng có tột cùng đau khổ. Ấy chính là cuộc đời của tôi.
Gặp được Hideaki quả là một điều đặc biệt với một người như tôi. Luôn ở thế bị động nên bản thân việc được trở thành bạn gái của người mình vô cùng yêu thương chẳng khác gì một phép màu. Có lẽ một phần do vậy mà cú sốc lần này quả là không gì đo đếm được và tôi cũng chẳng biết đối phó như thế nào.
Rốt cuộc tôi đã chọn cách chẳng làm gì hết ngoài ngủ. Tôi buồn ngủ đến nỗi chính tôi cũng ngạc nhiên. Có lẽ cơ thể tôi làm thế để trốn tránh khỏi hiện thực, cứ vừa chui vào chăn là tôi liền thiếp đi. Giữa vũ trụ đơn độc là căn phòng nhỏ ấy, tôi đã ngủ li bì ngày này qua ngày khác.
Hình như tôi đã trải qua một tháng như thế. Cho tới một đêm, tôi tỉnh giấc thì phát hiện có một tin nhắn thoại gửi tới chiếc di động đã bị lãng quên.
Tôi không có chút ý niệm gì về số điện thoại hiển thị trên màn hình di động nhưng vẫn cứ nghe thử tin nhắn. Tức thì một giọng nói hào hứng phát ra: “Này này. Takako, khỏe không? Satoru đây mà. Đang gọi từ chỗ hiệu sách đây. Takako nhớ gọi lại nhé. Ấy, có khách. Thế đã nhé.”
Tôi nghiêng đầu. Satoru? Ai vậy nhỉ, tôi hoàn toàn không biết. Người này gọi tên tôi thân thiết đến vậy chắc hẳn không phải gọi nhầm. Hiệu sách gì nhỉ? Hiệu sách. Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại từ ấy, rồi chợt nảy ra.
Cậu Satoru. Đúng rồi, là cậu Satoru. Nói mới nhớ, rất lâu trước đây tôi từng nghe mẹ nhắc chuyện cậu tiếp quản hiệu sách do cụ cố tôi mở ở khu phố Jimbocho. Lần tôi gặp cậu gần nhất là hồi năm lớp mười, phải gần mười năm nay chúng tôi chưa gặp lại. Nhưng tôi dám chắc giọng nói ấy tôi đã từng nghe khi xưa.
Bỗng dưng một dự cảm không hay chạy dọc sống lưng. Tôi chắc mẩm chuyện này là do mẹ xúi giục. Chuyện nghỉ việc và chia tay người yêu tôi mới kể cho mình mẹ. Mẹ lo lắng rồi nhờ vả gì cậu ấy cũng nên. Nếu thế thì việc cậu gọi điện đến cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thực ra tôi không hiểu rõ người cậu này. Con người ấy như chẳng thuộc về nơi đâu trên thế giới, cư xử không theo bất cứ chuẩn mực nào. Tôi khó chịu với kiểu vô duyên kỳ quặc khiến cậu mang dáng dấp một kẻ lập dị.
Hồi nhỏ tôi đã rất thích tính cách ấy. Mỗi lần theo mẹ lên Tokyo thăm nhà ngoại là tôi lại được cậu cho chơi cùng trong phòng mình. Nhưng đến tuổi dậy thì, tính cách khác người ấy lại khiến tôi thấy vô cùng khó chịu, lặng lẽ tránh mặt cậu. Vả lại hồi ấy, cậu đột nhiên kết hôn khi chưa có công việc ổn định, còn gây lùm xùm gì đó với họ hàng.
Thế nên tôi cũng cố gắng tránh dính líu, từ lúc lên Tokyo chưa một lần nghĩ tới chuyện đi gặp cậu.
Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Những Giấc Mơ Ở Hiệu Sách Morisaki với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.