Tuyết lớn, thành phố J, ngày 18 tháng 01, năm 1996.
Đây là trận tuyết đầu tiên từ khi bắt đầu mùa đông tới nay của thành phố J, chạng vạng một ngày trước đó đến rạng sáng ngày kế, hoa tuyết tung bay khắp trời, phiêu tán khắp phố lớn ngõ nhỏ, cả thành phố bị màu trắng ngần của tuyết bao phủ, tĩnh mịch lại trang nghiêm. Đường sá rộng rãi cũng như một tờ giấy trắng trải phẳng, không chút cáu bẩn và nếp nhăn, thỉnh thoảng có dấu vết của ô tô và người đi đường ngang qua, rất nhanh bị những bông tuyết mới che phủ, không để lại chút vết tích, thật là một ngày tốt lành để “Vứt xác”!
Khoảng bốn giờ sáng, tuyết rốt cuộc cũng ngừng, trên đường cái trống trải truyền đến một tràn tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, công nhân vệ sinh bảo vệ môi trường Thẩm Tú Lan, đẩy chiếc xe con vệ sinh bốn bánh, đi quét dọn đoạn đường chị phụ trách.
Thẩm Tú Lan dừng lại bên cạnh một thùng rác lớn đầu hẻm. Hít một hơi thật sâu, bầu không khí sau tuyết nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng triệt để xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại của chị, chị từ trên xe dọn vệ sinh cầm lấy chổi, quơ vài cái, chuẩn bị bắt đầu quét dọn đường sá.
Lúc này, đầu hẻm nổi lên một trận gió xoáy, hất tuyết lên khắp người chị, trước thùng rác tuyết vốn chất đống cũng bị gió thổi tan, lộ ra một túi du lịch màu sẫm, giữa một mảng tuyết trắng bốn phía, túi du lịch màu sẫm có vẻ đặc biệt chói mắt.
“Những người này cũng thật là, đi thêm một bước nữa cũng lười đi, cứ phải ném ra ngoài!”
Thẩm Tú Lan lắc đầu lẩm bẩm một câu, tiện tay xốc túi du lịch lên, đang muốn ném vào thùng rác bỗng nhiên đổi ý, muốn xem trong túi chứa cái gì, chị nhanh tay, đặt túi trên đất, kéo khóa quan sát bên trong.
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng mờ tối, Thẩm Tú Lan thấp thoáng thấy trong túi dường như là một ít thịt heo bọc miếng băng mỏng bên ngoài màu máu lẫn lộn. Chị đưa sát mũi ngửi, không có mùi gì khác, nghĩ thầm, có thể là ai đó lúc giao hàng sớm cho chỗ bán thịt heo không cẩn thận đánh rơi, hoặc hộ gia đình nào đó ngại thịt béo không muốn ăn nên ném.
“Ôi, thực lãng phí đồ vật. Cũng tại vì bây giờ cuộc sống tốt rồi, nếu là mấy năm trước, nhà nhà nấu ăn dùng mỡ cũng đều là mỡ heo này làm thành.”
Thẩm Tú Lan thốt lên một câu cảm thán, kéo khóa lại, lại nặng nề xốc túi du lịch lên, đặt trên xe dọn vệ sinh, chị dự định mang túi thịt này về cho “Tiểu Hoàng” ăn.
“Tiểu Hoàng” là con chó lang thang Thẩm Tú Lan nhặt được lúc quét dọn đường. Khi ấy, chú chó nhỏ cả người đen nhẻm bẩn thỉu nằm bên đường, trên hai chân trước đang chảy máu, thoạt nhìn như là bị thương. Chú chỏ nhỏ rên rỉ dùng ánh mắt đau đớn nhìn chằm chằm Thẩm Tú Lan, trái tim hiền lành của chị lập tức mềm nhũn. Chị ôm nó về nhà, cùng con gái tắm rửa cho nó, băng bó kỹ vết thương.
Chú chó nhỏ được tắm, hiện ra màu lông ban đầu – màu vàng, vì vậy con gái liền đặt cho nó một cái tên là Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng từ đó được xem như một thành viên trong gia đình, con gái Thẩm Tú Lan vô cùng thích nó, mỗi ngày ngoại trừ ngủ và đến trường, hầu như cùng chú chó nhỏ như hình với bóng, như chăm sóc em trai mà chăm sóc chú chó đáng yêu này.
Sáng sớm vừa bắt đầu làm việc đã nhặt được một túi thịt, Thẩm Tú Lan cảm giác hôm nay vận may của mình thật không tệ, sức làm việc cũng không khỏi tăng vọt lên, hơn hai giờ đã sạch sẽ gọn gàng hoàn thành công tác dọn tuyết trên đường. Chị nhanh nhẹn thu dọn dụng cụ, đẩy xe con trở về nhà.
Chỗ ở Thẩm Tú Lan cách đoạn đường chị quét dọn không xa, đi bộ cả đi lẫn về chỉ hơn nửa canh giờ, cho nên thường sau khi kết thúc ca sớm là chị lén chuồn về nhà, làm cho chồng và con gái một bữa sáng nóng hổi.
Nhà của Thẩm Tú Lan là đơn vị của chồng chị phân cho, ở quanh đó cũng đều là đồng nghiệp của đơn vị chồng, hai bên rất quen thuộc. Chị vừa cùng hàng xóm lui tới trong hành lang vui vẻ chào hỏi, vừa lấy chìa khóa mở cửa nhà mình.
Đúng như dự đoán, con gái sau khi rời giường không để ý đến rửa mặt đã cùng chơi đùa với chú chó nhỏ trong phòng khách, chồng xem chừng còn chưa thức dậy.
“Tiểu Hân, đừng chơi nữa, mau đánh răng rửa mặt!” Thẩm Tú Lan thay dép lê, đi tới cửa phòng bếp đặt túi du lịch xuống, vừa đi vào toilet rửa tay vừa thúc giục con gái.
Thẩm Tú Lan thay quần áo lao động ra treo trên tường phòng tắm, nghe con gái trong phòng khách hỏi: “Mẹ, cái túi mẹ cầm về kia đựng gì trong đó thế ạ?”
“Ở trên đường lượm được một túi thịt, mang về cho Tiểu Hoàng ăn.”
“Mẹ, con đút Tiểu Hoàng một miếng được không?”
“Được chứ, con coi chừng một chút, đừng làm dơ áo ngủ.”
“Dạ, con biết rồi.”
Thẩm Tú Lan đi tới trước bồn rửa tay thoa xà bông lên tay và mặt, nghe tiếng con gái lê dép lẹp xẹp đến bên phòng bếp, tiếp theo là thanh âm ồn ào kéo khóa, sau đó yên lặng một hồi, phỏng chừng con gái đang chọn thịt, nhưng rất nhanh, một tiếng kêu sợ hãi thảm thiết truyền vào tai chị.
Thẩm Tú Lan chưa từng nghe qua tiếng kêu thảm thiết như vậy của con gái, chị không màng suy nghĩ nhiều, xà bông vẫn còn trên mặt liền chạy vọt ra khỏi phòng tắm, đồng thời chồng chị bị tiếng thét chói tai của con gái đánh thức cũng từ phòng ngủ chạy vội ra.
Hai người lớn, một cha, một mẹ, lúc này cũng sợ ngây người! Con gái trợn to mắt, há cái miệng nhỏ nhắn, ngơ ngác ngồi ở cửa bếp, cả người như bị đóng băng, trong bàn tay nhỏ giơ giữa không trung của con bé, siết thật chặt một “ngón tay” đầm đìa máu!
Người đàn ông kinh hô.
Người phụ nữ gào thảm thiết.
Chú chó Tiểu Hoàng sủa “gâu gâu”.
Đôi mắt kinh ngạc của bé gái gắt gao nhìn chằm chằm vào ngón tay máu.
Chương 1: Tái Hiện Bằm Thây
Năm 2012, học viên cảnh quan nào đó ở phía bắc, phòng bộ môn Tâm lý học phạm tội.
Hàn Ấn ngồi trong phòng làm việc yên tĩnh, tay trái khẽ nâng gò má tựa trên tay vịn ghế, tay phải nghịch “con chuột” trên bàn, đôi mắt ẩn sau gọng kính màu đen kiểu cổ điển kia trầm tĩnh mà thâm thúy, đang chuyên chú nhìn màn hình máy tính. Anh đang chuẩn bị cho bài giảng buổi chiều.
Từ khi tạm giữ chức cảnh đội địa phương trở lại học viện đã một khoảng thời gian, tạm biệt sự khẩn trương và bận rộn của công việc hình cảnh, cuộc sống lại lần nữa quy luật hẳn lên, khiến Hàn Ấn không khỏi cảm thấy có chút buồn tẻ và vô vị, trên người cũng mọc ra không ít thịt thừa.
Vì có nền tảng rèn luyện cả một năm, Hàn Ấn thu hoạch rất lớn. Không chỉ sưu tầm được một ít vụ án điển hình có giá trị nghiên cứu, hơn nữa còn đích thân tham dự công tác điều tra giải quyết nhiều vụ án quan trọng. Đặc biệt với anh làm trụ cột, trong thời gian ngắn ngủi một tháng, thành công phá được cả thảy mấy vụ án liên quan đến giết người liên hoàn, khiến anh ở giới cảnh sát đánh một trận thành danh.
Thế nên khi anh quay về học viện giảng dạy, trong lớp lúc nào cũng chật ních học sinh đủ loại chuyên ngành hâm mộ mà đến. Học viện đương nhiên vui vẻ ủng hộ ham muốn học tập của học trò, cũng vui vẻ thấy giáo viên có hiệu ứng minh tinh xuất hiện, liền sắp xếp toàn bộ lớp của anh đến giảng đường ở cầu thang lớn, cho nên trên cơ bản mỗi khóa giảng của anh đều là đại khóa.
Nhưng so sánh với thành tựu trên chuyên ngành, anh càng hy vọng mình có thể có đột phá trên chuyên ngành hơn. “Ứng dụng tâm lý học” ở quốc nội cất bước khá muộn, cơ hội thực tiễn thiếu hụt, cho đến nay vẫn dùng tham khảo lý luận phương tây là chính. Tuy rằng hành vi loài người tồn tại rất nhiều điểm giống nhau, nhưng tâm lý con người hoạt động không thể nào giống nhau như đúc, đặc biệt là thân ở hệ thống xã hội bất đồng, giai đoạn phát triển xã hội và hoàn cảnh xã hội. Cho nên Hàn Ấn vẫn hy vọng có thể tham dự thực tiễn nhiều hơn, chẳng qua cơ hội như thế sẽ không thường xuyên xuất hiện.
Tiết buổi chiều của Hàn Ấn phải giảng hai kiến thức cơ bản trong phân tích chứng cứ hành vi – “Thủ đoạn phạm tội thường thấy và “Dấu hiệu phạm tội”. Chúng trong thực tế phá án, đối với chuỗi vụ án và dự phán biến dạng tâm lý của tội phạm có tác dụng rất quan trọng, đồng thời lại cực kỳ dễ lẫn lộn. Cho nên Hàn Ấn đặt chúng vào giảng cùng nhau, hy vọng thông qua so sánh “Vụ án thực tế”, để học sinh có nhận thức và hiểu biết sáng suốt so sánh trực quan.
Đây là sở trường của Hàn Ấn. Anh không thích lệ thuộc sách vở, viết bảng cũng viết vô cùng đơn giản, thông thường chỉ có một tiêu đề mà thôi. Anh càng muốn dung nhập tri thức vào trong vụ án thực tế, cùng học sinh chia sẻ và thảo luận. Chính như anh thích Quách Đức Cương tướng thanh*, không có bất kỳ dấu vết biểu diễn nào, nhìn như đang tán gẫu cùng khán giả, nụ cười của khán giả tự nhiên phát ra từ đáy lòng, mà so với những kiểu biểu diễn truyền thống và kịch bản rập khuôn kia, khán giả rất khó phát ra tiếng cười từ đáy lòng.
( * Tướng thanh là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Diễn viên trên sân khấu ra sức diễn một trận, khán giả vẫn mãi không lĩnh hội chút hài hước nào, đến sau cùng chỉ là bị tinh thần chuyên nghiệp của diễn viên đầu đầy mồ hôi cảm động, mới vỗ tay vài cái tượng trưng. Hàn Ấn cảm thấy đó là nỗi bi ai của người diễn viên, giống làm một giáo viên vậy, nếu chỉ ngày qua ngày, năm nối năm, giáo điều hóa, hình thức hóa đổi lấy chức danh, vậy cũng không cho anh đủ động lực được.
Anh có bối cảnh gia đình rất ưu việt, cha là thương nhân công thương nghiệp nổi danh nơi quê nhà, dựa vào điều kiện của anh có thể có rất nhiều lựa chọn, sở dĩ chọn làm một giáo viên, hoàn toàn xuất phát từ nhiệt tình với bộ môn này.
Lúc này, Hàn Ấn đang trong kho tư liệu vụ án cá nhân của anh tìm kiếm vụ án có thể trích dẫn, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Là viện trưởng gọi, giọng nói rất gấp, bảo anh nhanh chóng đến chỗ viện trưởng, nói có lãnh đạo sở tỉnh chỉ đích danh muốn gặp anh. Hàn Ấn không dám chậm trễ, đơn giản thu dọn bàn, liền đứng dậy đi.
Mấy giờ sau, một chiếc “Boeing 737” chở đầy hành khách, vững vàng đáp xuống sân bay của thành phố nào đó ở Giang Nam. Cửa khoang máy bay mở ra, Hàn Ấn theo cầu thang chậm rãi bước xuống.
Nơi này là tỉnh S, thành phố J. Đang là đầu tháng ba, thời tiết đã ấm hơn nhưng vẫn lạnh, ánh nắng chiều ấm áp, nhẹ nhàng hắt trên người Hàn Ấn, ấm áp vô cùng dễ chịu.
Đến trạm kiểm soát sân bay, Hàn Ấn ở đại sảnh dừng chân nhìn xung quanh, rất nhanh tầm mắt anh bị một người phụ nữ xinh đẹp cách đó không xa hấp dẫn.
Người phụ nữ kia, thoạt nhìn tuổi tác tương đương Hàn Ấn, khoảng chừng ba mươi tuổi, song phụ nữ khéo bảo dưỡng tuổi tác thật sự không đoán đúng được. Cô ta chải mái tóc ngắn ra sau tai, tóc mái phủ qua trán đến giữa chân mày, khuôn mặt gầy nhọn, tròng mắt sáng ngời sắc bén, da trắng nõn hồng hào, trang điểm thanh nhã, chuẩn mực. Mặc một thân âu phục xám tro, chân mang giày cao gót màu đen. Cả người đoan trang già dặn, lại lộ ra ý vị tràn đầy nữ tính, có vẻ như là lãnh đạo cao cấp của công ty lớn. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, cơ thể thẳng tắp, hai chân giang mức độ rất rộng, ánh mắt sắc bén quét nhìn từng hành khách đi qua trạm kiểm soát, nhưng tầm mắt chỉ dừng vài giây trên mặt Hàn Ấn lại dời đi.
Đây là một lối đứng vô cùng cường thế và theo bản năng bảo vệ lãnh thổ, hầu như chính là tư thế đặc hữu của “police”.
Hàn Ấn hé miệng cười, đi thẳng tới trước cô gái xinh đẹp, đưa tay lễ phép hỏi: “Xin chào, cô hẳn là người của cục chuyên gia an toàn công cộng* thành phố đúng không?”
( * Tên gọi tắt của cục Chuyên gia an toàn công cộng là “Cục Cảnh Sát”)
Cô gái thoáng sửng sốt, giơ tay lên nhận lấy tay của Hàn Ấn khẽ bắt, chần chừ nói: “Ngài, ngài là thầy Hàn Ấn?” Thấy Hàn Ấn gật đầu công nhận, cô lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng, thoải mái hào phóng nói, “Tôi tên là Diệp Hi, là người phụ trách đội hình cảnh thành phố, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ thầy lại là một thanh niên đẹp trai nho nhã như thế.”
“Nào có, nào có.” Hàn Ấn khiêm tốn khen lại một câu, “Tôi cũng chưa từng gặp nữ đội trưởng hình cảnh nào xinh đẹp như cô.”
Diệp Hi thu tay về, nghiêng đầu nhìn phía sau mình, quay đầu lại vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Sao thầy nhận ra tôi là police?”
“Haha, tôi đoán mò.” Hàn Ấn không muốn tài năng quá lộ ra, hời hợt trả lời qua loa.
“Đoán mò? Thật không…”
Diệp Hi nửa tin nửa ngờ, lại muốn truy hỏi, phía sau truyền đến một tràn tiếng thở dốc nặng nề. Rất nhanh, một chàng trai thân hình cao lớn, mặt mày sáng sủa, trong tay giơ tấm biển nhận người thân có viết tên Hàn Ấn chạy đến bên cạnh cô. Chàng trai lau mồ hôi trên trán, thở phì phò nói: “Đội trưởng Diệp, tới chưa?”
“Đậu có một cái xe thôi mà sao lâu thế? Thầy Hàn người ta đều đã tự tìm tới cửa rồi.” Diệp Hi trắng mắt liếc chàng trai quở trách, sau đó thay bộ mặt tươi cười giọng nói hoà hoãn giới thiệu đôi bên, “Đây là thầy Hàn Ấn, đây là cảnh viên Khang Tiểu Bắc trong đội.”
“Khó tìm chỗ đậu mà, em là cảnh sát nhân dân đâu thể dùng đặc quyền phải không? Hơn nữa hôm nay sao máy bay đến đúng giờ thế?” Chàng trai mặt cười lấy lòng, luôn mồm nói. Dứt lời vội vàng chuyển hướng Hàn Ấn, vồn vã “giành lại” túi xách du lịch trên tay anh, “Ngại quá, để thầy đợi lâu, cả đường vất vả, em giúp thầy mang hành lý nhé?”
Thịnh tình khó chối từ, Hàn Ấn đành phải cười cười buông tay.
Chào hỏi vài câu, ba người bước ra khỏi đại sảnh. Hàn Ấn đi phía trước, Khang Tiểu Bắc và Diệp Hi ở sau lưng nhỏ giọng thầm thì:
“Đội trưởng Diệp, anh ấy làm sao tìm được chị?”
“Nói là đoán mò.”
“Ồ, em thấy cũng bình thường, chắc là nhìn chị xinh đẹp tới bắt chuyện đoán mò mà ra.”
“Cậu cho rằng ai cũng giống cậu à, thấy gái đẹp liền muốn trêu ghẹo, người ta là chuyên nghiệp, chớ nói nhảm nhiều như vậy, thành thật đi theo người ta học hỏi bản lĩnh đi.”
Ra khỏi đại sảnh sân bay, Khang Tiểu Bắc bước nhanh chạy đến bên một chiếc xe màu xám biển số cảnh sát mở cửa, Hàn Ấn và Diệp Hi khiêm nhường tuần tự lên xe, ngay sau đó Khang Tiểu Bắc cũng lên xe nổ máy.
Xe chạy đi không lâu sau, Diệp Hi ngồi phía sau áy náy nói với Hàn Ấn bên cạnh: “Ngại quá thầy Hàn, lần này mời thầy sang đây giúp đỡ chúng tôi phá án, theo lý vốn phải liên lạc với thầy trước, nhưng thầy không có phương thức liên lạc, đành phải xin nhờ một người bạn có địa vị ở sở tỉnh giúp đỡ giới thiệu gặp mặt, không ngờ ông ấy phái thẳng thầy tới, thầy sẽ không cảm thấy chúng tôi quan liêu chứ?”
“Không đâu, không đâu.” Hàn Ấn lắc đầu liên tục, giọng điệu chân thành nói, là tôi phải cảm ơn các chị mới đúng, loại cơ hội thực tiễn này với tôi mà nói vô cùng hiếm có.”
“Dạ, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa, tôi đơn giản kể tình hình vụ án trước!” Nhắc tới vụ án sắc mặt Diệp Hi nghiêm túc, “Đầu năm, vốn xảy ra một vụ giết người bằm thây, là vụ án khá quỷ dị đặc biệt giống một vụ án bằm thây chưa giải quyết, địa điểm vứt xác cũng cực kỳ gần nhau, chúng tôi bước đầu phán đoán hai vụ án đến từ cùng một hung thủ. Thị cục vì thế thành lập tổ chuyên án, sau khi chúng tôi điều tra quan hệ rộng rãi của hai người bị hại cùng với quan hệ xã hội của họ, không phát hiện giữa họ có bất kỳ mối liên hệ nào. Vụ án điều tra đến nay, có thể nói không tìm được bất kỳ manh mối có giá trị nào, về phương hướng và trọng điểm điều tra tiếp theo, chúng tôi cũng không có đầu mối, mọi người muốn mời thầy tới giúp chúng tôi biết báo cáo phạm tội, cũng hy vọng thầy có thể giúp chúng tôi lập ra sách lược điều tra phá án hữu hiệu.”
Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Tâm Lý Học – Phác Họa Chân Dung Kẻ Phạm Tội với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.