Sự Im Lặng Của Bầy Cừu hội tụ đầy đủ những yếu tố làm nên một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị xuất sắc nhất: không một dấu vết lúng túng trong những chi tiết thuộc lĩnh vực chuyên môn, với các tình tiết giật gân, cái chết luôn lơ lửng, với cuộc so găng của những bộ óc lớn mà không có chỗ cho kẻ ngu ngốc để cuộc chơi trí tuệ trở nên dễ dàng.
Bồi đắp vào cốt truyện lôi cuốn đó là cơ hội được trải nghiệm trong trí não của cả kẻ gây tội lẫn kẻ thi hành công lý, khi mỗi bên phải vật vã trong ngục tù của đau đớn để tìm kiếm, khẩn thiết và liên tục, một sự lắng dịu cho tâm hồn.
Nội dung tiểu thuyết Sự Im Lặng Của Bầy Cừu
Những cuộc phỏng vấn ở xà lim với kẻ ăn thịt người ham thích trò đùa trí tuệ, những tiết lộ nửa chừng hắn chỉ dành cho kẻ nào thông minh, những cái nhìn xuyên thấu thân phận và suy tư của cô mà đôi khi cô muốn lảng trá Clarice Starling đã dấn thân vào cuộc điều tra án giết người lột da hàng loạt như thế, để rồi trong tiếng bức bối của chiếc đồng hồ đếm ngược về cái chết, cô phải vật lộn để chấm dứt tiếng kêu bao lâu nay vẫn đeo đẳng giấc mơ mình: tiếng kêu của bầy cừu sắp bị đem đi giết thịt.
Sinh viên tập sự FBI Clarice Starling (Jodie Foster) được nhận lệnh đến phỏng vấn kẻ ăn thịt người Hannibal Lecter (Anthony Hopkins), bị giam giữ trong xà lim riêng ở Bệnh viện tâm thần Maryland. Phía FBI hi vọng khả năng siêu phàm của Lecter có thể giúp cung cấp thông tin về tâm lý tên sát nhân giết người hàng loạt được mệnh danh là Buffalo Bill (Ted Levine) khi nạn nhân bị hắn bắt cóc là con gái bà Nghị sĩ. Bị thu hút bởi Clarice, Lecter đòi hỏi thông tin về đời tư của cô để đổi lấy những thông tin quan trọng về vụ án, và giữa hai người bắt đầu xuất hiện một mối liên hệ kỳ lạ.
Dần dần Clarice bộc lộ bản thân mình trước Lecter, cô là một người đang cố gắng thoát ra bóng tối của sự sợ hãi vì những ký ức thuở nhỏ của cô. Khi cô sống với nhà chú dì, nửa đêm cô thường nghe thấy tiếng cừu non kêu thảm thiết, một lần tỉnh dậy, cô chứng kiến cảnh họ giết những con cừu non ấy. Cô mở cửa chuồng mong giải thoát cho chúng, nhưng họ phát hiện, cô bỏ chạy chỉ kịp bế theo một con cừu nhưng rồi nó cũng chết. Những tiếng kêu sợ hãi đã ám ảnh cô suốt từ đó đến giờ. Với mong muốn thoát khỏi ám ảnh đó, Clarice đã rất cố gắng trong vụ giải cứu con gái bà Nghị sĩ. Cô sợ rằng nếu không thành công thì suốt đời sẽ phải chung sống với những ám ảnh, những tiếng kêu thảm thiết của bầy cừu.
Cuối cùng, qua các màn đấu trí, tên sát nhân Buffalo Bill – tức Jame Gumb, kẻ chuyên thiết kế y phục phụ nữ bằng da người sống, bị giết, còn con gái bà Nghị sĩ đã được giải thoát.
Về phần Hannibal Lecter, bằng trí óc siêu phàm và thủ đoạn tàn bạo, hắn đã giết chết hai viên cảnh sát xấu số, một người bị mổ bụng treo lên, với da mặt của viên cảnh sát còn lại đắp lên mặt mình để giả làm chính viên cảnh sát bị thương đó (Trung sĩ Pembry), Hannibal Lecter trốn thoát khỏi nơi giam cầm và trở thành mối nguy hiểm cho xã hội. Phim kết thúc bằng cuộc gọi của Hannibal Lecter cho Clarice Starling để hỏi cô ấy trong giấc mơ cô còn có nghe thấy tiếng cừu kêu nữa hay không.
Review tác phẩm
Bác sĩ Hannibal Lecter xuất hiện trong Sự Im Lặng Của Bầy Cừu của Thomas Harris lần đầu tiên trong tác phẩm Rồng Đỏ (Red Dragon) vào năm 1981. Khi đó gã vốn là một bác sĩ tâm thần chuyên chữa trị căn bệnh điên loạn cho những bệnh nhân của mình, và sau này biến đổi, có sở thích bệnh hoạn là ăn thịt người. Người đầu tiên phát hiện ra Hannibal biến chất là Will Graham, kẻ mà sau này bị Lecter hành hạ thừa sống thiếu chết.
Phải nói thêm, nếu không đánh giá bác sĩ Lecter bằng những hành vi của mình, chỉ xét riêng bộ óc của hắn, thì có thể nói gã cực kỳ thông minh. Bằng chứng đơn giản nhất là khi vụ án lột da người mà Starling đang điều tra, chỉ xem qua những án mạng bị treo cổ, bác sĩ Lecter đã phán đoán rằng gã giết người hàng loạt kia có hẳn một ngôi nhà hai tầng!
Jack Crawfod giải thích về phán đoán này: ” hai nạn nhân đã bị treo cổ, đúng không? Vết dây rất rõ, trật xương cổ, rõ ràng là đã bị treo. Và như bác sĩ Lecter đã biết từ kinh nghiệm bản thân, treo cổ người khác khi bị chống cự là vô cùng khó khăn. Người ta vẫn thường tự treo cổ vào nắm đấm cửa. Ngồi xuống để tự treo mình lên, chuyện ấy dễ thôi. Nhưng rất khó để treo người khác lên, kể cả khi họ đã bị trói, họ vẫn tìm được cách cho chân xuống dưới nếu chân có thể tìm thấy bất cứ điểm tựa nào. Thang cũng làm cho người ta sợ. Nạn nhân sẽ không trèo lên thang khi bị bịt mắt và chắc chắn họ sẽ không trèo nếu nhìn thấy thòng lọng. Cách để làm chuyện đó là dùng cầu thang…”
Chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng đủ để khắc họa gã bác sĩ tâm thần. Bill bò mộng từng là bệnh nhân của gã, tương tự như Rồng Đỏ. Tuy nhiên điểm khác biệt ở đây là Lecter không biết địa chỉ của gã bò mộng nhưng vẫn đủ sức đoán biết được gã sống ở đâu & làm thế nào để bắt hắn.
Nhưng gã không lộ thông tin đó ra ngay, mà gã bắt Starling phải suy nghĩ, phải tự tìm ra được, trong khi mạng sống của nạn nhân mới nhất bị mất tích, đang đong đếm từng giờ!
Gã thông minh, không thể phủ nhận. Còn gã có thực sự bị tâm thần, bị điên loạn và đam mê trò chơi đấu trí? Rõ ràng người bình thường sẽ không hành động như hắn, ngồi tù rồi vẫn còn dám chơi trò đu dây với FBI. Thế nhưng, nếu độc giả suy xét kĩ lưỡng hơn, có thể chúng ta sẽ lại có thêm một góc nhìn mới.