Trang chủ / Kiếp Người – Vĩnh Cửu Và Vô Thường

Đọc sách Kiếp Người – Vĩnh Cửu Và Vô Thường

Review sách Kiếp Người - Vĩnh Cửu Và Vô Thường. Tải sách Kiếp Người - Vĩnh Cửu Và Vô Thường PDF/EPUB/AZW3

Dưới đây là nội dung cuốn Kiếp Người – Vĩnh Cửu Và Vô Thường. Hãy mua cuốn Kiếp Người – Vĩnh Cửu Và Vô Thường trên Shopee để ủng hộ tác giả.

MẸ THÌ LÀM GÌ CÓ ƯỚC MƠ.

Có bao giờ bạn tự hỏi ước mơ của mẹ là gì? Bạn có tò mò mẹ mình muốn điều gì nhất không? Liệu mẹ có ước mơ không nhỉ?

Những người trẻ như chúng ta luôn cho phép mình có thật nhiều ước mơ, về sự thành công, về chiếc ô tô cùng ngôi nhà đẹp. Có ước mơ thì mới có tham vọng, vì có tham vọng nên chúng ta xa nhà, tìm lên chốn thị thành để kiếm cho mình cơ hội. Chưa chắc rằng có thể đạt được hoài bão, nhưng có một điều tôi biết: có một người mẹ ở nhà, không có ước mơ.

Mẹ tôi, một người đàn bà hơn nửa cuộc đời không biết đọc viết, tay quen cấy lúa, chân quen leo đồi lên rẫy. Cách đây khoảng 3 năm, có một lớp xoá mù chữ do các thầy cô dưới huyện lên dạy cho bà con ở bản, mẹ tôi đăng ký tham gia. Nhờ đó mà bây giờ mẹ mới biết tập tành lên zalo, ngày thấy mẹ nhắn những dòng tin nhắn đầu tiên, tôi mừng lắm. Dòng tin nhắn của mẹ có thể không dấu, có thể sai chính tả, có thể rất lâu mới nhắn được một cái, nhưng nó thực sự tuyệt vời trong lòng của những đứa con.

Tôi hỏi mẹ: “ước mơ của mẹ là gì?” Mẹ tôi không hiểu câu hỏi đó, hình như bà chưa nghe câu này bao giờ, tôi phải cố gắng giải thích một lúc. Nhưng quanh đi quẩn lại mẹ không có câu trả lời nào, tất cả chỉ là “mong con…” trở thành một cái gì đó. Gặng hồi hồi lâu, tôi nhận ra đúng là mẹ mình không có ước mơ, ước mơ của mẹ nằm ở những đứa con mất rồi. Cũng đúng thôi, mẹ thì làm gì có ước mơ…

Làm mẹ của đứa con, nửa đời đã qua chỉ có hai từ vất vả. Tôi không biết những người mẹ khác thì thế nào, nhưng mẹ tôi đúng thật là bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Nuôi ba anh em tôi lớn, mẹ làm ruộng, làm rẫy, quanh năm trồng đủ loại cây củ hoa màu. Nhà tôi ở bản, buôn bán hàng hoá khó khăn, cố lắm thi thoảng mới bán được củ khoai sọ, củ gừng trồng trên nương để đóng học cho mấy anh em. Ngày xưa ở bản, người đàn ông bận uống rượu, nên gánh nặng gia đình 8 phần qua vai người mẹ. Quanh đi quẩn lại, nửa kiếp người đã qua, những đứa con cũng lớn rồi rời quê hương để chúng đi tìm ước mơ của nó. Chỉ còn lại mẹ ở nhà, mẹ vẫn đang chăm lo cho gia đình, và mẹ vẫn không có ước mơ.

Sách hay khuyên đọc

Khi ta đói thì chỉ muốn ăn no, khi ăn no thì ta mới nghĩ đến mặc đẹp được. Giống như lời bài hát trong bài “Ước mơ của mẹ”, điều mà mẹ đang bận lo chỉ là làm sao có được bữa cơm no. Mẹ không có ước mơ, vì mẹ bận lo cho gia đình, bà phải hy sinh tất cả cho những đứa con, mẹ không còn ước mơ nữa. Tất cả ước mơ của mẹ bây giờ chỉ là những đứa con được lớn khoẻ mạnh từng ngày và trở thành một người tốt cho xã hội.

Mẹ không có ước mơ, mẹ chỉ có những đứa con. Ước mơ của chúng chính là ước mơ của mẹ, chúng thành công thì mẹ cũng đạt được ước mơ. Những đứa trẻ như chúng ta, hãy cố gắng hơn nữa, để một ngày nào đó mẹ cũng có thể ước mơ lấy một cái gì đó cho mình. Tôi biết mẹ không có ước mơ, nhưng mẹ cũng có những mong muốn nhỏ nhoi, ví như những đứa con có thể gọi điện về nhà thường xuyên hơn, hoặc nếu có thể, hãy trở về nhà nếu đã đi đủ lâu.

CỨ TIN ĐI RỒI TÌNH YÊU SẼ ĐẾN!

Hôm nay mình muốn chia sẻ một bát chào hành hơi nhiều mật ong đến từ một “người” vô cùng đặc biệt – Vũ trụ. Hy vọng câu chuyện nhỏ của tụi mình sẽ tiếp thêm niềm tin cho những bạn còn độc thân hay trải qua những đau khổ trong chuyện tình cảm. Rồi tình yêu sẽ đến ^^

Chuyện là trước khi gặp chồng mình (2019), mình có tự xem Tarot và biết rằng mình sắp gặp được Soulmate và có thể sẽ kết hôn trong năm 2020. Và sau khi chuyển từ Sài Gòn ra Đà Nẵng thì mình gặp thật.

Từ lần đầu tiên gặp anh ấy mình đã có cảm giác vô cùng thân thuộc như bạn cũ lâu ngày gặp lại, tụi mình cứ thế trò chuyện mà không hề có chút ngại ngần. Đến lần thứ 3 gặp nhau, khi mình chia sẻ là mình tin vào vũ trụ; tin rằng chúng ta đều đến đây để gặp được những người cần gặp và học những điều cần học; mình cho anh ấy nghe bài hát yêu thích nhất của mình là I won’t give up của Jason Mraz và nói rằng điều mình muốn biết là linh hồn anh ấy bao nhiêu tuổi chứ không phải là độ tuổi vật lý hiện tại. Rồi mình hỏi rằng anh có thấy những điều mình nói kì lạ, anh mỉm cười và bảo là không, anh hiểu hết. Kể từ giây phút đó mình đã biết chắc chắn rằng đây là người sẽ gắn bó với mình cả cuộc đời.

Chuyện tình của bọn mình cứ thế phát triến, nhanh đến mức tụi mình còn giật mình, cứ như kiểu vũ trụ đang x3, x4 lần tốc độ so với người bình thường. Chưa đầy 1 tháng sau anh ấy bất ngờ tỏ tình khi cả hai đứa đang chạy xe hóng gió dọc bờ sông Hàn.

Những câu nói vô cùng ngượng ngùng và khô khan của dân IT làm mình bật cười, nhưng mình vẫn còn chút đắn đo đến từ ego là liệu nhận lời sớm thế thì có bị cho là dễ dãi không, quen chưa bao lâu còn nhiều điều chưa hiểu về nhau sao phải vội vàng. Mặc dù bên trong mình hiểu rõ là cả hai đã bên nhau đã bao nhiêu kiếp, thân thuộc đến như thế sao có thể dùng thời gian thoáng qua ở hiện tại để đo đếm nhưng mình vẫn đáp là cho mình thêm vài ngày suy nghĩ vì bất ngờ quá.

Anh bảo sẽ chờ rồi chúng mình dừng lại ở cầu Tình yêu đi dạo một lát. Khi đang gửi xe ở bên kia đường thì bảo vệ bước đến và đưa cho mình thẻ xe có số… 1111, còn viết 1111 vào đuôi xe.

Giờ phút đó cả hai chúng mình đều lặng người, mình nghe đầu đánh cái boong và ego hoàn toàn gục ngã. Vũ trụ quăng ngay cho tấm biển kêu đồng ý đi thế rồi mà. Tụi mình nhìn nhau rồi cùng bật cười, cứ đứng đó cười mãi chắc phải 10 – 15′, cười quên cả đất trời.

Mới vài ngày trước, đó bọn mình vừa nói với nhau về chuyện xăm, mình nói là nếu xăm thì mình chỉ xăm số 1111 bởi đó là con số có ý nghĩa với mình trong giai đoạn tối tăm nhất của cuộc đời. Anh cũng tò mò nên về nhà tìm hiểu về Angel number 1111 rồi khoe với mình là thỉnh thoảng có nhìn thấy và sau này anh cũng sẽ xăm số đó lên tay. Rồi suốt từ hôm đó bọn mình cứ nói về 1111, có lẽ vì thế mà vũ trụ mới gửi đến bọn mình dấu hiệu trên chiếc thẻ xe để bọn mình có thể mở lòng mà yêu thương nhau nhiều hơn và chiến thắng những nỗi sợ đến từ ego, từ sự đánh giá nhận xét của người khác.

Nhẫn cưới hiện tại của tụi mình cũng có khắc 1111 vào lòng nhẫn, 11/11 cũng trở thành một ngày vô cùng có ý nghĩa với cả hai chúng mình, chồng mình đã xăm số 1111 vào cánh tay như lời cảm ơn gửi đến vũ trụ vì tất cả những phước lành, tình thương và sự che chở cho cả hai trong kiếp sống này.

Mình đã từng lạc lối, đã từng đơn độc, đã từng nghĩ rằng mình bất hạnh và chỉ có một mình. Nhưng mỗi ngày trôi qua mình ngày càng nhận ra rằng không ai đơn độc trên hành trình này cả, như cái chạm vai từ vũ trụ cho bọn mình vào hôm đó vậy. Và mình lại nhớ đến câu nói trong cuốn Nhà giả kim “Mọi thứ ở trên đời đều là dấu hiệu cả. Trên đời không có gì là ngẫu nhiên đâu.” chỉ là ta có đủ tĩnh lặng và tin tưởng để đi theo .

MẶT NẠ

Tôi nhớ mình từng đọc một câu rằng chỉ khi đeo mặt nạ, người ta mới bộc bạch con người thật của mình. Không dối trá, không biểu diễn, không cố gắng làm hài lòng người khác, vì chiếc mặt nạ cho phép họ không phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình. Vì cái Tôi đã bị che giấu đằng sau chiếc mặt nạ, đằng sau một cái Tôi thay thế.

Nhận định này gặp hai vấn đề về khái niệm: (1) Cái Tôi, hay nhân cách thật của một ai đó, đang được nhìn nhận như một thứ cốt lõi, độc nhất với mỗi con người, có sẵn từ ban đầu và không thay đổi theo thời gian; (2) Chiếc mặt nạ chỉ là một vật thể tĩnh, một vật che chắn, bị tước đi những văn ảnh văn hoá-xã hội-quyền lực cụ thể.

Tôi muốn lập luận rằng trong bản thân cuộc sống, chúng ta đã không thể tồn tại thiếu chiếc mặt nạ. Nhưng chiếc mặt nạ ở đây không phải một vật thể vật lý, nó là toàn bộ sự hiện diện của một con người – chuyển động cơ thể, các quy tắc xã giao, thời trang, thói quen, cách thể hiện cảm xúc, v.v.

Vì tất cả chúng ta không ai sinh ra với một bản dạng có sẵn tự bên trong, mà ta được sinh ra với một cấu trúc xã hội từ trước. Cái Tôi liên tục được hình thành trong quá trình thân thể ta tương tác với xã hội, trong đó con người liên tục sao chép, thương thảo, và kháng cự với xã hội. Những lớp mặt nạ vì thế liên tục được khoác lên con người, trở thành những phần không thể tách rời khỏi bản thể người.

Khái niệm về con người không phải một hệ nhị nguyên giữa một cái lõi “thật” và một cái vỏ “giả”. Con người là một củ hành nhiều vỏ nhưng rỗng lõi. Bóc hết tất cả mọi lớp mặt nạ, con người không còn là ai nữa.

SỰ LÃNG MẠN NGHIỆT NGÃ

Tôi học cách kể chuyện chủ yếu từ ông nội tôi. Hồi còn sống, ông từng kể cho tôi một câu chuyện mà cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn nghĩ về tầm vóc nghiêm trọng của nó: “Một lần, ông đi bộ ra ngoài phố và thấy một con bò đang đái.” Kể xong, ông uống rượu và cười khà khà.

Từ khi ông mất đến nay, tôi luôn nghĩ về câu chuyện ngắn gọn và trớ trêu này. Tại sao một con bò đang tiểu tiện ngoài phố lại có thể trở thành câu chuyện để kể nhỉ? Tôi tự hỏi về sự vô nghĩa của nó và cũng không thể nhịn cười mỗi lần nghĩ lại.

Điều khiến tôi nghĩ ngợi nhiều hơn là tiếng cười của ông. Tôi sẽ không tài nào cười trước câu chuyện này nếu như ông không cười. Tôi nhớ cái lần ông nhìn thấy con bò, không biết nó từ đâu đến nhưng nó đứng ngay trước cổng nhà tôi. Đó là lần đầu tôi nhìn thấy một con bò thật ngoài đời, giữa phố cổ Hà Nội. Tôi không rõ nó có đi tiểu ra phố hay không.

Lớn lên tôi mới hiểu, trong câu chuyện của ông, con bò không đái bậy. Ông chỉ nói là nó đái ra phố. Ngày xưa có đợt báo chí hay chụp ảnh trẻ con, rồi lái xe taxi và cả những người mặc suit sang trọng đứng tiểu ở gốc cây thủ đô. Hành động đó được gọi là “đái bậy”, và dĩ nhiên nó không được hoan nghênh. Nhiều tổ dân phố còn có biển cảnh báo: “Cấm đái bậy, phạt tới 500k”.

Bạn cũng sẽ thích

Tôi hiểu câu chuyện ông nội tôi kể là một tiếng đùa nghiệt ngã về sự không tự do của loài người. Sự nghiệt ngã ở tầm vũ trụ ấy được khắc hoạ qua một lời tự sự súc tích, sử dụng chất liệu của hiện thực nhưng làm người nghe không khỏi gán thêm vào yếu tố lãng mạn. Một con bò đái ở giữa phố? Thật thoải mái và thăng hoa biết nhường nào, một biểu tượng cho sự tự do tuyệt đối của đối tượng trước một thế giới mà nó là kẻ yếu.

Người kể chuyện thượng thừa không phải nói thay cho người nghe rằng ông cảm thấy gì, và câu chuyện có triết lý nhân sinh gì không. Hiện thực trần trụi của người kể được người nghe lãng mạn hoá, để rồi hiểu ra sự nghiệt ngã sau mọi lớp nghĩa. Nghĩa bóng ấy chỉ có thể được nghĩ tới khi người kể chuyện đã chết.

Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Kiếp Người – Vĩnh Cửu Và Vô Thường với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.