Tặng những người trẻ đang đi tìm mình và cha mẹ của họ.
Tôi muốn mọi người biết rằng có nhiều đứa trẻ vẫn đang chống chọi từng ngày để lớn lên thành người tử tế.
Phương Anh 20 tuổi, bỏ đại học.
Bạn đã xem Golden Brazil chửi như điên trong bếp đúng không? Fu**! Fu**! Golden Brazil trong Master Chef ấy! Tôi cũng nóng tính như vậy.
Hôm trước tôi rẽ qua tiệm bánh nơi tôi làm bán thời gian kể từ khi bỏ đại học Thương Mại để học làm bánh và quản lý nhà hàng. Tôi sẽ không kể là bố
mẹ tôi phản ứng như thế nào. Nhưng khi cấp 2 bạn học trường điểm và cấp 3 chuyên Chu Văn An thì bạn có thể đoán là chuyện bạn đi học nghề rất kinh khủng với bố mẹ như thế nào. Đến giờ tôi vẫn phải nói dối bạn bè của bố mẹ để giữ sĩ diện cho họ.
Ởchỗ tiệm bánh tôi đang làm cũng có tới bảy tám đứa bỏ đại học hoặc bảo lưu. Tôi hơi giật mình vì có nhiều giống mình vậy. Chưa bao giờ tôi hối hận. Từ khi học nghề tôi biết trân trọng lao động hơn. Tôi không ngại việc. Tôi chấp nhận một mức lương bèo bọt hay một công việc nặng nhọc nếu như tôi được học hỏi và tôi không phàn nàn khi phải đợi đồ uống lâu ở nhà hàng nữa.
Tôi biết họ đang rất bận. Họ đang rất cố gắng.
Vậy là hôm đó tôi tới tiệm bánh và thấy một cái bánh được làm rất cẩu thả. Tôi hỏi bọn chạy bàn: đứa nào làm bánh, rồi cầm cái đĩa lừ lừ vào bếp. Đứng trước mặt nó:
– Đcm mày! Làm cái đĩa bánh thế này à?
Nó giương mắt lên:
– Làm sao? Làm cái con c*! Mày đ** biết nhìn à?
– Đờ mờ mày! Mày xếp thế này à? Mày vẽ thế này à? Mày có vấn đề gì không đấy?
Nó đổ cho đứa phục vụ làm đổ bánh khi bê ra. Tôi gọi nó phục vụ vào. Nó ngơ ngác:
– Ơ không! Em đi bình thường mà!
Tôi quay ra đứa làm bánh:
– Bây giờ mày bỏ 100.000 mày mua một cái đĩa bánh mà nhìn hình thức nó xấu, ăn vào nó đ** ra cái gì, mày có chịu được không? Không đúng không? Mày tiếc tiền đúng không? Mày có quay lại không? Không bao giờ!
Tôi chửi to lắm. Bọn ở ngoài cũng sợ luôn. Ngoài anh sếp ra thì tôi cũng là chủ lực ở tiệm bánh. Mỗi lần làm một loại bánh mới thì tôi sẽ đích thân mang ra giới thiệu cho khách. Hoặc khi có khách phàn nàn thì cũng lại phải tôi ra nói chuyện với họ.
– Tại sao bây giờ cái bánh nó lại bé thế này? Khách hỏi.
Bọn nhân viên sẽ ú ớ. Tôi sẽ tỏ ra chuyên nghiệp:
– Bọn em cắt giảm kích thước của bánh là để tăng lượng topping lên. Mà cái size bánh sẽ phù hợp hơn khi mà anh ăn hết cái đĩa bánh này ấy thì…
Khi bán ế hoặc gần hết đát mà cần đẩy thì tôi cũng được cử ra để nói. Tôi là người hoạt ngôn. Hồi cấp 3 tôi đã hay đứng ra gánh team. Tôi học tốt Văn Sử Địa nên trong các tiết đó tôi hay giơ tay hỏi cái này cái nọ làm cô bận rộn. Bọn còn lại làm việc riêng.
Tôi vừa được học vừa giúp cho bạn ngủ. Tôi cũng hay bị cho là bướng. Hồi lớp 11, tôi bị tụt một bậc hạnh kiểm vì hay đánh son. Cô giáo nhắc liên tục:
– Phương Anh xóa son đi!
Cô cho rằng do tôi mà bọn con gái trong lớp đánh son theo. Ở trường nhiều đứa ghét tôi. Chúng nó bảo xinh thế mà học chuyên thì thế nào cũng chạy điểm. Tôi tự cho mình có một chút nhan sắc. Da trắng, tóc dài, dáng cao riêng chỉ có bắp chân thì hơi to. Tôi không thích bắp chân to mặc dù nó rất tốt khi mình tập võ.
Nhưng nhiều đứa lại quý tôi vì tôi hay lên tiếng. Hồi dầu cấp 3 có thằng trong lớp tôi rất phá phách. Một hôm, cô giáo nói:
– Anh lên đây! Anh viết bản kiểm điểm cho tôi!
Nó bỗng lao tới, xầng xậc giật cái ghế nhựa lên. Cả lớp cuốn quýt:
– Thôi mày! Thôi mày!
Tôi nhảy lên bục giảng, đứng trước mặt nó, quát:
– Mày định làm cái gì thế?
Cô giáo sợ chạy ra chỗ khác. Tôi xách cổ của nó đẩy ra:
– Mày về chỗ ngồi!
Tôi biết là nó sợ tôi. Trước đó, có lần ngoài sân trường nó cần con chuột chút dí vào bọn con gái làm chúng nó sợ chạy chết khiế. Có đứa còn phát khóc. Đợi lúc nó không để ý, tôi tới giật con chuột rồi nhét vào trong áo nó. Nó hét:
– Đờ mờ! Mày làm cái gì đấy?
– Đờ mờ! Mày không chịu được sao mày chơi mấy đứa kia?
Lúc đó là giờ thể dục, nó với cái vợt cầu lông quật. Tôi né. Hai đứa giằng co cái vợt, nó ngã xuống. Tôi bẻ gãy cái vợt. Nó là vợt đểu, vụt liên tiếp vào người nó. Mọi người đứng kín xung quanh cổ vũ. Sau lần đó thì tôi bắt vía được nó.
…
Mắng đứa nhân viên kia xong, tôi tập trung vào là một mẻ su kem. Giờ đây thì chỉ có mỗi trong chuyện làm bánh là tôi có thể dõng dạc tuyên bố mình đầy nhiệt huyết. Tôi yêu nó nhất trên đời.
Tôi đã thử hai mẻ nhưng đều phải bỏ đi vì nó không được phồng. Đến lúc gần hết ca, lôi mẻ bánh ra thì tôi thở phào, người mềm nhũn ra vì mệt. Anh sếp chắp tay trước tôi như là vái sư phụ. Tôi nhớ rõ vì hôm đó anh ấy nhận được một túi nấm vào một túi đá ship từ Sài Gòn ra.
– Phương Anh đâu? Lấy kéo ra đây!
Anh ấy bảo rồi cắt túi ra kiểm tra. Mọi người ngỡ ngàng:
– Uầy, anh Thành chơi đá!
Anh ấy cầm một cây nấm:
– Chúng mày… Hôm nay Phương Anh làm tốt. Anh sẽ thưởng cho Phương Anh.
…
Tôi rời tiệm bánh thì trời đã tối. Tôi lái xe chầm chậm. Những sợi tóc bay lượn sóng. Những ký ức liên quan tới con đường bắt đầu trở về. Tất cả cùng một lúc.
Mỗi kỷ niệm như một trang sách. Vô số trang cứ chồng mãi, chồng mãi lên nhau. Tôi biết là mình say cần bởi trước đó tôi đã nhìn vào màn hình có con bướm mà anh sếp dí vào mặt tôi:
– Khi nào em thấy con bướm vỗ cánh bay đi thì lúc đó em phê rồi đó!
Suy nghĩ của tôi rời con đường thẳng và bắt đầu phủ kín không gian đa chiều. Hnh ảnh tôi rời quán cà phê với Dũng. Cảnh từng ngồi sau xe của anh chúng chồng chéo lên nhau. Tất cả đã qua. Tôi cảm thấy thật buồn. Tôi nhớ cái lần tôi và anh ý ăn chung một cái bánh và sững sờ:
– Nó ngon kiểu mộc mạc. Tôi nói với Dũng.
Ôi cái vị ngọt này vừa vặn. Nó chỉ dừng ở đầu lưỡi thôi. Nó không bị ngọt quá. Còn cái kết cấu này, tại sao lại ra được cái kết cấu này nhỉ? Bình thường bánh phô mai thì phải có vị thế này nhưng sau cái này là có một vị
khác. Và tại sao sự xuất hiện của nó lại đặc biệt. Cái bánh trông bình thường đến tầm thường nhưng bên trong thì có rất nhiều bất ngờ.
Hồi mới quen nhau, chúng tôi đi tàu tới Quảng Bình chơi. Không hôn, không se*, chỉ là bạn thôi nhưng tôi có cảm giác mình có thể sống với người bạn này cả đời. Khoang ngủ của chúng tôi ở trên cùng, rất thấp nên bọn tôi ra chỗ rửa tay của toa ngồi chơi. Trêu nhau, rồi đứng ở cửa sổ vẫy tay chào người đi đường.
Cả ba ngày tôi không chạm tới cái điện thoại. Chúng tôi hút cần liên tục. Buổi tối, tôi say rượu. Dũng đợi tôi nôn hết xong mới dìu tôi về phòng.
– Em đi được! Em đi được!
Tôi luôn miệng nói nhưng vấp chảy máu ngón chân cái cái. Xong rồi tôi lại nôn tiếp lên giường. Dũng nói:
– Oh shi**!
Vậy là chúng tôi ngủ cùng nhau trên giường của Dũng. Anh ấy gãi gãi vào đầu tôi để tôi ngủ.
Ngày thứ ba, ngày cuối cùng. Chúng tôi mặc đẹp để lượng biển. Dũng mặc áo sơ mi trắng và quần skinny, đi giày converse đen trắng. Dũng rất để ý tới việc ăn mặc, ra đường thì phải đẹp, không cần lồng lộn nhưng phải có style gì đấy.
Tôi nói hôm nay anh muốn em mặc cái gì. Rồi chúng tôi cùng nhau tìm đồ cho tôi. Cuối cùng tôi mặc cái áo voan đen cùng quần bò đen. Chúng tôi lượn biển và ngồi ở một quán cà phê. Một con phố đơn giản. Mọi người đang sống cuộc sống của mình. Không có trung tâm thương mại. Không ai cấm mặt vào điện thoại. Họ không giàu có nhưng tôi yêu cuộc sống của họ. Nó hiền hòa, không giống cuộc sống ở thành phố lớn khiến người ta thấy phải căng thẳng.
…
Buổi sáng cuối cùng thì chúng tôi có hôn nhau. Bọn tôi nằm cạnh nhau. Anh ấy xoa xoa đầu tôi rồi tự nhiên môi chạm nhau. Tôi thấy vui vì trong tôi không dâng lên cảm xúc yêu đương. Nhưng tôi hơi bối rối và tự hỏi như thế này là thế nào nhỉ? Anh ấy bảo cứ nên để mọi thứ tự nhiên.
Đến khi về Hà Nội thì chúng tôi làm t***. Thực ra tôi đang trong giai đoạn không thiết gì về s**. Thậm chí còn hơi sợ. Nhưng Dũng đã làm tôi thay đổi.
Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Tìm Mình Trong Thế Giới Hậu Tuổi Thơ với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.