Tình yêu bố mẹ trở thành tự nhiên, khiến ta không để ý
Trên đời này, ai là người hi sinh cho ta nhiều nhất, sự hi sinh vô điều kiện, cho đi mà chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện nhận lại? Phải, đó chỉ có thể là bố mẹ. Dù bố mẹ mặc áo rách thì cũng phải tìm cách cho con mặc áo đẹp, bố mẹ có thể ăn uống giản tiện nhưng con thì phải no đủ. Rồi con lớn lên, không muốn con thua kém bạn bè để rồi mặc cảm tự ti, bố mẹ luôn cố gắng phấn đấu. Cứ thế cho đến khi con trưởng thành. Có thể nói, từ khi con sinh ra, cả đời bố mẹ là dành cho con, nếu không phải tất cả thì cũng là phần nhiều…
Nhưng rồi, càng lớn lên, những quyến luyến của chúng ta đối với bố mẹ càng ít. Khi đại bàng non có thể giương cánh, nó luôn hướng tới không trung, chứ không phải rúc vào đôi cánh bố mẹ.
Bạn khát vọng cuộc sống khởi sắc, không còn quẫn bách giật gấu vá vai. Bạn khát vọng sự nghiệp tiến triển, như thế mới không uổng bao năm vất vả tăng ca bất kể gió mưa. Bạn khát vọng con cái của mình về sau có thể lớn lên vui vẻ khỏe mạnh, đạt được thành tích đáng tự hào, vươn lên trong môi trường cạnh tranh quyết liệt… Nhưng bạn lại vô tình đặt một khát vọng khác nằm sâu trong tâm hồn xuống vị trí dưới cùng, khát vọng này chính là hy vọng bố mẹ đừng vội già đi.
Giống như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời, vào những ngày trời quang nắng đẹp, bạn cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nó như một thứ đương nhiên nên có, hưởng thụ sự tốt đẹp nó mang lại đã trở thành thói quen của bạn. Nhưng nếu một ngày, có người nói với bạn mặt trời sẽ không mọc nữa, bạn cảm thấy thế nào? Có lẽ phần lớn mọi người đều cảm thấy sợ hãi và luống cuống. Bố mẹ cũng giống như mặt trời, luôn lặng lẽ ở sau lưng, cho bạn chỗ dựa và sự ấm áp, nhưng nếu một ngày bố mẹ không còn ở đấy nữa, cảm giác an toàn quen thuộc cũng lập tức biến mất, bấy giờ muốn tìm lại, sợ rằng đã quá muộn.
Bởi vì năm tháng vẫn mãi trôi, thời gian không trở lại, tên siêu trộm thời gian đang dần dần lấy đi tuổi xuân của bố mẹ, rồi có một ngày, bố mẹ sẽ già đi.
Đời này, ta còn có thể gặp được bố mẹ bao nhiêu lần nữa?
Gần đây, mẹ tôi thường hay hỏi khi nào con về? Có lẽ mỗi khi hỏi câu đó, người mẹ nào cũng mong muốn nhận được câu trả lời rằng cuối tuần này con về hay ngày mốt con về ạ… Nhưng chẳng được mấy ai như vậy, trưởng thành rồi đi làm, có cuộc sống riêng đúng là vô cùng bận rộn, có đủ thứ để lo liệu, để mong cuộc sống ngày một khởi sắc hơn. Nhưng cũng vì vậy, mỗi ngày chúng ta đều đang xa gia đình của mình một nhiều hơn. Chúng ta mong mình thành công để đáp đền bố mẹ nhưng lại quên mất một điều, bố mẹ liệu có đợi được đến lúc chúng ta thành công? hay chúng ta chưa kịp thành công thì bố mẹ đã già mất rồi?
Bố mẹ đang ngày một già đi rồi đó, bản thân đã làm được gì cho bố mẹ hay chưa? Chẳng ai trả lời được câu hỏi đấy, cũng không biết phải dùng cách gì để báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục, những lời yêu thương cũng thật khó để nói thành lời, có lẽ việc duy nhất mình có thể làm chỉ là thường xuyên về nhà ăn cũng bố mẹ bữa cơm, mỗi ngày dù đi làm về có mệt có muộn, cũng tranh thủ lúc pha gói mì gọi điện cho mẹ hỏi han vài câu, “Nay trên nhà mình có nắng nóng lắm không mẹ, mẹ đã ăn tối chưa”.
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không
Những ai còn mẹ, những ai còn cha, những ai còn cả cha lẫn mẹ xin hãy trân trọng những gì mình đang có, xin đừng làm đau lòng các đấng sinh thành dù chỉ là một điều gì đó rất nhỏ. Hãy nhớ là hai từ thiêng liêng “cha, mẹ” không phải ai cũng may mắn được thốt lên.
Trong thẳm sâu trong tâm hồn ta, ơn cha nghĩa mẹ không ai có thể phủ nhận. Công ơn này không thể nào chúng ta có thể đền đáp hết, không thể nào chúng ta hiểu được cha mẹ đã thương ta đến mức độ nào. Ai trong chúng ta đã không từng lớn lên từ bàn tay chăm sóc của mẹ, sự nâng đỡ của cha?
Ngay từ lúc ta cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã rơi nước mắt vì ta, giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ vì sau chín tháng mười ngày, trải qua cái đau đớn tột cùng để sinh ra ta. Cha tuy không khóc nhưng ta có thể cảm nhận cha hạnh phúc thế nào khi có ta trên đời. Khi ta biết lắng nghe cuộc sống, mẹ dạy ta cảm nhận, khi ta biết gọi, mẹ chỉ ta cách gọi cha, khi ta bước những bước đi đầu tiên của cuộc đời, cha luôn cầm tay ta và dẫn dắt… chúng ta thấy không?
Để nuôi ta khôn lớn đến ngày hôm nay là cả một quá trình, cả niềm vui và nỗi buồn của cha mẹ. Khi ta bước chân ra đời, cha luôn dạy ta cách đứng vững, mẹ luôn ôm ta vào lòng sau những vấp ngã, cha mẹ luôn dang rộng vòng tay với ta dù ta đang ở vị trí nào trong xã hội. Dù đi đâu, dù làm gì, cha mẹ là người luôn dõi mắt theo ta.
Không chỉ đơn thuần nói thương cha mẹ là đủ, cần lắm những hạnh động của chúng ta, không chỉ trong mùa báo hiếu mà hơn lúc nào hết trong ta mãi mãi phải hiếu thảo với cha mẹ, đạo lý này chúng ta phải đặt lên hàng đầu. Ngày nào trong chúng ta cũng là ngày báo hiếu.
Còn nhớ các tai nạn thảm khốc gần đây, người mẹ chạy ùa ra cứu con mình mặc đoàn tàu đang lao tới, hoặc mẹ vẫn ôm chặt con dù con tàu đang chìm dần xuống lòng sông lạnh giá, chỉ những ví dụ như thế cũng đủ thấy tình mẹ thật thiên liêng và cao cả biết dường nào. Hay chuyện của một người cha suốt mười mấy năm trời cõng con đi học, trên lưng cha con không còn là gánh nặng mà là niềm tự hào nhất của cha. Thật cảm động làm sao khi người cha cõng con đi thi và ngồi đợi con đến hết giờ. Những hình ảnh ấy nhan nhản quanh cuộc sống quanh ta, cho thấy rằng công ơn của các bậc làm cha làm mẹ không gì so sánh bằng.
Từ đó cho chúng ta thấy cha mẹ thương ta như trời như biển, đi suốt cuộc đời ta cũng không thể trả hết ơn. Thật bất hạnh thay cho những ai không còn cha mẹ nhưng hãy tin rằng cha mẹ vẫn luôn dõi theo chúng ta. Sợi dây tình cảm thiêng liêng ấy không gì có thể chia cắt hay phủ nhận.
Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Có Một Ngày Bố Mẹ Sẽ Già Đi với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.