Tiếng Việt con là tiếng Việt mẹ cho con
Để con bắt đầu lại nhé.
Mẹ ơi, con viết thư này để đến gần thêm mẹ – dù mỗi chữ con đặt xuống đây là thêm một chữ rời xa mẹ hơn.
Rồi mình sẽ ra trạm xe buýt cuối đường, hơi thở bồng bềnh trên đầu, lớp trang điểm khô đi trên mặt mẹ. ‘Trong tay mình không cầm gì ngoài tay nhau.’
Có lần mẹ nói con rằng mắt người là tạo vật cô đơn nhất của Chúa. Vì quá nhiều thứ trên thế giới đi qua con ngươi mà nó vẫn không giữ lại điều gì. Con mắt trong hốc, một mình một cõi, còn không biết rằng có một vật khác giống nó y hệt, cách chỉ vài phân, cũng đói khát và trống rỗng giống như nó.
Mẹ ơi, mẹ là mẹ. Mẹ cũng là quái vật. Nhưng con cũng vậy – đó là lý do con không thể ngoảnh mặt khỏi mẹ. Đó là lý do con đã lấy tạo vật cô đơn nhất của Chúa và đặt mẹ vào đó.
Tiếng Việt con là tiếng Việt mẹ cho con, là tiếng Việt mà từ vựng và cú pháp chỉ đi đến lớp hai.
Con nhìn tượng thạch cao Jesus cỡ em bé lơ lửng trên cao mé bục giảng. Làn da Ngài dường như rung lên vì những cái giậm chân. Ngài đang quan sát những ngón chân hoá đá của mình với vẻ mặt băn khoăn mệt mỏi, như thể vừa thức giấc từ một giấc ngủ sâu chỉ để thấy mình bị đóng đinh đỏ lòm và vĩnh viễn vào thế giới này.
Bởi vì con là con của mẹ, nên bao nhiêu điều về lao động con biết là bấy nhiêu điều về mất mát con hay. Và mọi điều con biết về cả hai thứ ấy con đều biết qua đôi bàn tay mẹ. Những đường nét một thời từng mềm mại ấy con chưa bao giờ được chạm vào, hai lòng bàn tay đã chai và phồng rộp từ lâu trước khi con ra đời… Tay mẹ xấu xí lắm… Đôi bàn tay đặt trong lòng như hai con cá bị lóc vảy dở dang… Con ghét và yêu đôi bàn tay mẹ vì những gì chúng không thể trở thành.
Chính vào lúc thế này, bên cạnh mẹ, con mới thấy ghen tị với từ ngữ, chúng làm được những điều ta sẽ chẳng bao giờ làm được – chúng kể được hết mọi thứ về bản thân bằng cách chỉ cần đứng yên, bằng cách chỉ cần tồn tại. Tưởng tượng giá cin có thể nằm xuống cạnh mẹ và cả cơ thể con, từng tế bào, toả ra một ý nghĩa đơn nhất, rõ ràng, không còn là một nhà văn mà chỉ là một từ được đặt xuống cạnh mẹ.
Trong một thế giới muôn hình vạn trạng như thế giới của chúng ta, nhìn là một hành động độc nhất vô nhị: nhìn một thứ là đổ đầy nó vào cuộc đời ta, dù chỉ trong một thoáng.
Người ta nói không gì sống mãi nhưng họ chẳng qua sợ nó sẽ sống lâu hơn tình yêu họ dành cho nó.
Con muốn tin, vào những đêm vô định đó, rằng con đang cầu nguyện. Cầu nguyện điều gì thì con vẫn không chắc. Nhưng con có cảm giác rằng nó ở ngay trước mặt mình thôi. Rằng nếu con đi đủ xa, đủ lâu, con sẽ tìm thấy nó – có lẽ còn nâng nó lên, như cái lưỡi khi đến cuối từ.
Mẹ lạnh không? Mẹ có thấy lạ không, rằng làm ấm người lên về cơ bản chính là chạm vào cơ thể với nhiệt độ từ trong tuỷ nó?
Họ sẽ muốn ta thành công, nhưng không bao giờ được thành công hơn họ
Trong tiếng Việt, nhớ nhung một người và nhớ được một người đều có chung chữ nhớ. Đôi khi, trong lúc gọi điện, mẹ hỏi con, Con nhớ mẹ không? Con giật mình, tưởng rằng mẹ hỏi, con còn nhớ mẹ không?
Con nhớ mẹ nhiều hơn những gì con nhớ về mẹ.
Quá nhiều niềm vui bị mất đi trong lúc ta tuyệt vọng tìm cách níu kéo nó.
Ta từng ra sao trước khi ta trở thành ta lúc này? Ta hẳn đang đứng bên vệ đường đất trong khi thành phố rực cháy. Ta hẳn đang biến mất, giống như ta lúc này.
Con đang hoảng loạn. Và mẹ biết. Suốt một lúc lâu mẹ không nói gì, rồi mẹ bắt đầu ngâm nga giai điệu bài “Chúc mừng sinh nhật”. Hôm đó không phải sinh nhật con nhưng đó là bài hát duy nhất mẹ biết bằng tiếng Anh, và mẹ cứ hát mãi. Và con cứ nghe, điện thoại ấn sát tai tới nỗi, nhiều tiếng sau, một hình vuông màu hồng còn in trên má con.
Bởi vì con là con của mẹ, nên bao nhiêu điều về lao động con biết là bấy nhiêu điều về mất mát con hay. Và mọi điều con biết về cả hai thứ ấy con đều biết qua đôi bàn tay mẹ […] Tay mẹ xấu xí lắm – và con ghét mọi thứ đã làm chúng thành ra như thế. Con ghét việc chúng là hậu quả và cái giá cho một giấc mơ.
Con muốn kể với mẹ nhiều lắm. Con từng ngu ngốc tới độ tin là hiểu biết sẽ giúp làm sáng tỏ, nhưng có những thứ bị lấp dưới quá nhiều những lớp cú pháp và ngữ nghĩa, quá nhiều những ngày và giờ, những cái tên đã chìm vào quên lãng, bị chối bỏ lẫn được cứu vớt, đến độ biết vết thương có tồn tại cũng vẫn là không đủ để lộ nó ra.
Điều gì khiến một phụ nữ đặt tên con mình và con gái theo tên loài hoa lại đi gọi cháu ngoại mình là chó?”. Đó là ngôn ngữ của sự bao bọc. Rằng ở làng của cậu bé, trẻ con, thường là những đứa yếu nhất và nhỏ nhất sẽ được đặt một cái tên thật xấu với niềm tin rằng những linh hồn ác sẽ bỏ qua chúng vì những cái tên ấy. Cái tên xấu xí ấy chính là ngôn ngữ của yêu thương, “một cái tên, mong manh như không khí cũng có thể là khiên chắn.
Đọc sách giấy làm khả năng ghi nhớ và nắm bắt thông tin tốt hơn, tránh giảm thị lực mắt. Hãy mua cuốn sách Một Thoáng Ta Rực Rỡ Ở Nhân Gian với mức giá rẻ nhất theo link dưới đây.